Nghê Vụ nhìn anh, không động đậy.
Cô hít sâu một hơi: “Bùi Hoài Duật, nếu lần sau anh muốn gặp Tuế Tuế, có thể gọi điện thoại báo trước cho tôi.”
“Anh phải ra ngoài một chuyến, trong thời gian ngắn chắc sẽ không trở lại.”
Nghê Vụ sững sờ một chút, cũng chính lúc cô ngây người, anh vươn tay ôm lấy eo cô, ôm chặt cô vào lòng, cằm anh, vùi vào gáy cô, hai cánh tay siết chặt lấy cô.
“Nghê Vụ, Tuế Tuế vĩnh viễn là con gái của em, sẽ không có ai cướp con bé khỏi bên em, anh cam đoan.”
Bùi Hoài Duật ngửi lấy mùi hương mềm mại từ tóc cô, tham lam hít một hơi vào tận phế phổi. Ở góc độ cô không thấy, mắt anh đỏ hoe, giọng khàn đi: “Nghê Vụ, em ôm anh một cái được không?”
Con người đều tham lam. Ban đầu, anh chỉ muốn đưa con gái đi công viên giải trí trước khi rời đi, khi đưa con bé về, lại càng muốn nhìn cô thêm một chút.
Sau đó muốn ôm cô một cái. Rồi sau đó nữa, muốn cô cũng ôm lấy mình. Tay Nghê Vụ buông thõng bên người.
Bùi Hoài Duật lại nói một câu: “Xin em, Nghê Vụ, em ôm anh một cái được không?”
Cô chậm rãi nâng tay lên, cuối cùng, lại rũ xuống. Tay cô vẫn rủ bên hông.
“Bùi Hoài Duật, hy vọng anh giữ lời, ngoài việc dùng thân phận chú để gặp Nghê An, chuyện giữa chúng ta, chấm dứt rồi.”
Bùi Hoài Duật run lên, cô không ôm anh, anh ôm cô một cái thật chặt rồi, rời đi.
Khi rời đi đã để lại cho Nghê Vụ một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702460/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.