“Tiểu Bùi.” Giọng Diêu Bắc Trình vọng đến từ phòng khám.
Bước chân Bùi Hoài Duật khựng lại, anh vẫn nhìn chằm chằm về hướng Nghê Vụ biến mất.
“Viện trưởng Diêu, có chuyện gì không?”
“Bệnh viện đã liên hệ với vài cơ quan truyền thông trong thành phố để phỏng vấn. Cậu và Diêu Thư là đại sứ hình ảnh của bệnh viện chúng ta, hai người cần phối hợp tốt với cơ hội quảng bá lần này.”
Bùi Hoài Duật không nghe lọt lời viện trưởng Diêu, anh chỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm về hướng Nghê Vụ rời đi.
“Bệnh nhân vừa đến đây, cô ấy bị sao vậy?”
Diêu Bắc Trình có chút bất ngờ, không ngờ Bùi Hoài Duật lại hỏi về bệnh nhân vừa rồi. Theo tính cách của Bùi Hoài Duật, anh không giống người thích xen vào chuyện người khác.
“Quen biết sao?”
“Không thân.”
Nghê Vụ lấy khăn giấy ướt trong túi ra, lau mặt, chỉnh lại tóc.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười.
Đỡ cánh tay bà ngoại, nói với bà: “Vấn đề không lớn đâu, bác sĩ nói cứ nhập viện, làm một cuộc tiểu phẫu là ổn.”
“Lại phải làm phẫu thuật sao?” Nghê Mỹ Vân: “Đừng lãng phí tiền đó, bà không sao đâu.”
“Bây giờ phẫu thuật cũng không tốn bao nhiêu tiền, sau khi bảo hiểm y tế thanh toán thì còn lại không đáng kể.” Giọng Nghê Vụ rất thoải mái: “Bây giờ Tuế Tuế còn đang nghỉ hè, chúng ta cứ ở lại thành phố một thời gian.”
Nghê Mỹ Vân vẫn không muốn phẫu thuật, chỉ muốn lấy ít thuốc uống là được.
Nhưng Nghê Vụ rất kiên quyết.
Nghê Mỹ Vân không khỏe cũng đã một hai năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702443/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.