Sau đó, cô xin nghỉ phép.
Ngày 12 tháng 7, trường tiểu học cũng bắt đầu nghỉ hè.
Nghê Vụ đưa bà ngoại và Tuế Tuế về lại thành phố Tùng. Nghê Mỹ Vân luôn muốn gặp Trần Như Lan, hai người vừa gặp đã như quen biết từ lâu. Trần Như Lan sinh Trần Thiệu An khi đã lớn tuổi, năm nay bà 66 tuổi. Bà nói là phải xưng hô riêng, xưng chị em với Nghê Mỹ Vân. Hai người nắm tay nhau, ngồi trên sofa, cả buổi chiều có vô vàn chuyện nhà để tâm sự. Nghê Vụ không ngăn cản, cô biết có một số chuyện không thể giấu được, chẳng hạn như cuộc hôn nhân của cô.
Chẳng hạn, Trần Thiệu An tan làm đẩy cửa về nhà. Có lẽ Trần Như Lan đã gửi tin nhắn cho anh. Trần Thiệu An biết Nghê Vụ đưa bà ngoại và Tuế Tuế về, còn mua một ít trái cây.
Chẳng hạn, Tuế Tuế vui vẻ gọi Trần Thiệu An một tiếng “Cậu.”
Nghê Vụ khẽ rũ mắt. Cảm nhận được ánh mắt bà ngoại đang nhìn mình.
Buổi tối ăn cơm, Trần Như Lan ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự im lặng trong phòng ăn.
“Chị Mỹ Vân, em rất quý Nghê Vụ và Tuế Tuế. Chuyện này phải trách Thiệu An, là con trai em không có phúc khí.”
Nghê Mỹ Vân thở dài: “Là Miểu Miểu may mắn, gặp được gia đình nhân hậu như cô.”
“Nghê Vụ là con gái nuôi của em, chị là chị của em, sau này chúng ta là người một nhà. Chị đến thành phố Tùng thì cứ ở chỗ em. Phòng trên lầu còn trống. Nhà mới của Thiệu An cũng sắp sửa xong rồi. Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702442/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.