Khoa ngoại lồng ngực, khu điều trị nội trú.
Một cặp vợ chồng trung niên bước ra khỏi thang máy. Phạm Thu Phương rướn cổ nhìn về phía trước: “Cứ bệnh tật nằm viện, lại còn phải phẫu thuật, lúc này mới biết cần chúng ta hầu hạ.”
Tống Gia Lượng nhíu mày: “Bà nói ít thôi, tôi không bảo bà đi theo, là bà tự muốn đi đấy.”
Phạm Thu Phương càng tức giận hơn.
“Cái tuổi này của bà ấy, phẫu thuật lần này phải tốn bao nhiêu tiền, ai đến hầu hạ? Ông không thực sự nghĩ con Trình Thanh Miểu chết tiệt kia có nhiều tiền đến vậy chứ.”
Tống Gia Lượng nói: “Mẹ nói không cần chúng ta lo tiền phẫu thuật. Tôi dù sao cũng là con trai mẹ, không thể để Thanh Miểu chăm sóc mãi được. Nhưng tôi nghĩ, chúng ta cũng nên đóng góp một chút... đưa vài ngàn tệ...”
“Ông điên rồi sao?” Giọng Phạm Thu Phương trở nên chói tai.
“Thẻ ngân hàng của mẹ ông đều nằm trong tay nó, hai căn nhà giải tỏa kia giờ còn chưa đâu vào đâu, đều do nó nắm giữ. Tiền bồi thường giải tỏa cũng nằm trong tay nó. Ông là cậu của nó thì có được gì?”
“Tôi hỏi hàng xóm rồi, họ cũng chưa nhận được thông báo, khu chung cư Thái Dương Hoa Phủ giai đoạn ba được bố trí cho chúng ta còn chưa xây xong.”
Lúc Tống Gia Lượng bước vào phòng bệnh.
Nghê Vụ vừa hay xách bình nước ra ngoài lấy nước.
Nghê Mỹ Vân dựa vào giường bệnh, tay cầm kim móc đan một chiếc chăn. Nghê Mỹ Vân khéo tay, kiểu hoa văn nào cũng biết. Bà muốn đan một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702444/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.