Chiếc xe chạy ổn định trên đường.
Anh tăng nhiệt độ điều hòa.
Theo tuyến đường trên bản đồ định vị, đường đêm rộng rãi, ít xe, nhưng mặt đường đóng băng nên Bùi Hoài Duật lái không nhanh. Khi chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện huyện Thanh Vân, đồng hồ đã điểm 1 giờ 50 phút sáng.
Nghê Vụ mở cửa xe, nói nhỏ một tiếng cảm ơn, rồi vội vàng đi vào bệnh viện.
Bùi Hoài Duật xoa xoa cái cổ đang bị đau mỏi. Tối nay anh vừa cùng đội của chủ nhiệm Đổng cấp cứu khẩn cấp cho một bệnh nhân, mãi đến gần 10 giờ hơn mới rời khỏi bệnh viện. Trên đường lái xe về nhà, anh bắt gặp Nghê Vụ bên vệ đường.
Xe của anh cũng dừng cách đó không xa. Anh thấy cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ mỏng manh, ngồi xổm bên đường, vẻ mặt buồn bã.
Bùi Hoài Duật đã định lái xe đi thẳng.
Anh không biết tại sao Nghê Vụ lại ngồi xổm bên đường vào đêm khuya như vậy.
Thành phố Tùng lớn như thế, sao lại để anh gặp phải. Chẳng trách mấy người bạn của anh nói, đây là nghiệt duyên.
Bùi Hoài Duật tìm chỗ đỗ xe, rồi đi vào bệnh viện. Bệnh viện tuyến huyện, phòng cấp cứu lúc rạng sáng không có nhiều người, vì vậy anh liếc mắt đã thấy Nghê Vụ.
Cô đang đỡ bà lão trên giường, rót nước, kê gối dựa sau lưng bà, mắt đỏ hoe, mặt còn trắng bệch hơn.
“Sáng mai đi đóng viện phí, sau đó làm xét nghiệm, lấy máu rồi chờ phẫu thuật. Tình hình cụ thể phải đợi chủ nhiệm Trương khoa Chỉnh hình đến.” Bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702435/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.