Cô nhìn Bùi Hoài Duật, anh đeo khẩu trang, che khuất nửa khuôn mặt. Thực ra, anh hoàn toàn khác Trần Thiệu An, chỉ là bà ngoại chỉ gặp Trần Thiệu An mấy lần nên không nhận ra.
“Thiệu An, làm phiền cháu muộn thế này... còn cùng Miểu...”
“Bà ngoại!” Nghê Vụ nắm lấy tay bà ngoại.
Cô ngắt lời bà.
Nghê Mỹ Vân hiểu ra, chỉ nghĩ là Nghê Vụ không thích nhắc đến khoảng thời gian mình còn mập mạp trước kia: “Con và Tiểu Vụ cũng đi nghỉ đi, đừng thức cùng bà.”
Một mình bà chịu đựng là đủ rồi, không cần hai đứa trẻ phải cùng thức.
Bùi Hoài Duật vén chăn lên, nhìn qua tình trạng chân của Nghê Mỹ Vân. Nhân viên cấp cứu tạm thời cố định bằng nẹp. Vào mùa đông, xương người lớn tuổi giòn, việc té ngã thường gặp. Người lớn tuổi vốn dĩ đã bị teo cơ ở đùi, không còn cơ bắp bảo vệ, chân bị sưng lên, tình hình có vẻ khó khăn hơn anh nghĩ một chút.
Bây giờ chỉ có thể chờ phẫu thuật vào ngày mai.
Anh chống vào đầu giường, bảo Nghê Vụ kê thêm một cái gối tựa ở sau lưng bà, để bà dựa thoải mái hơn.
Nghê Vụ thấy anh cau mày, lòng cô cũng cảm thấy bất an theo.
Cả đêm hôm đó, Nghê Vụ không dám ngủ. Nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi, đầu óc căng thẳng tột độ, cô mơ màng gục xuống bên giường bệnh.
Khi cô mở mắt ra, đã là hơn bốn giờ sáng.
Trên vai cô có thứ gì đó hơi nặng, mang theo hơi ấm nhàn nhạt.
Và một mùi hương quen thuộc.
Nghê Vụ nhận ra ngay, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702436/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.