Nghê Vụ gọi điện thoại cho bà ngoại.
Bà ngoại đang ho.
Nghê Vụ hỏi bà có uống thuốc không.
Bà ngoại nói đã uống rồi, đã đỡ hơn nhiều.
Nghê Vụ muốn gấp gáp trở về, bị bà ngoại ngăn lại: “Mấy ngày nay thời tiết không tốt, đột nhiên giảm nhiệt độ. Cháu về làm gì, không phải nói xong Tết nghỉ việc rồi về sao? Còn có bao nhiêu ngày nữa đâu.”
Bà ngoại lại nói: “Đều là bệnh cũ rồi, phổi tắc nghẽn.”
Cô dặn bà ngoại nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nghê Mỹ Vân cười ha hả nói được, còn nói sẽ ở nhà đợi cô. Thành phố Tùng là khu vực phía Bắc. Sau khi cúp điện thoại, Nghê Mỹ Vân nhìn ra ngoài thấy ánh nắng khá tốt. Tuy nhiệt độ đã giảm, nhưng ánh nắng mặt trời hôm nay rất sáng, người lớn tuổi thích phơi nắng. Hàng xóm láng giềng của bà đã chuyển đi gần hết.
Bà lão chống gậy, bước đi tập tễnh ra khỏi nhà. Một chiếc xe hơi từ từ chạy vào ngõ. Nó dừng lại ở vị trí cách nhà Nghê Mỹ Vân không xa.
Dù Nghê Mỹ Vân không hiểu về xe sang, nhưng chiếc xe hơi màu trắng trước mặt bà, nhìn bằng mắt thường cũng thấy đắt tiền. Bà đang nghĩ xem là nhà ai có khách đến.
Từ trên xe bước xuống là một phụ nữ trung niên, ăn mặc thời thượng, được chăm sóc rất tốt, đeo kính râm. Cô ta nhìn xung quanh, đánh giá một chút, ánh mắt dừng lại trên người Nghê Mỹ Vân, rồi từ từ tháo kính râm xuống.
Nghê Mỹ Vân không quen biết đối phương, hỏi cô ta tìm ai.
Quý phu nhân đó đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702434/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.