“Cậu, cậu hình như cao hơn chú kia một chút.” Tầm nhìn lại càng tốt hơn.
Bùi Hoài Duật cao 1m88, chứ đâu phải chỉ hơn Trần Thiệu An cao hơn “một chút”.
Anh nhìn bóng lưng hai người phía trước.
“Cháu có biết người đàn ông đó là ai không? Còn để người ta ôm, đó là chồng của Nghê Nghê của cháu đó, chồng, cháu có hiểu không? Là người có thể ngủ chung, ăn chung, hôn nhau, làm gì cũng ở bên nhau được. Cố Tử Mặc, đó là tình địch của cháu. Nghê Nghê của cháu, gần đây có phải rất ít nhắn tin cho cháu, cũng không chủ động liên lạc với cháukhông? Chồng người ta về rồi, không còn liên quan gì đến cháunữa.”
Cậu bé sững sờ một chút, đột nhiên “Oa” lên một tiếng khóc lớn.
Bùi Hoài Duật đặt Cố Tử Mặc xuống, xách cổ áo cậu bé, quay người đi về.
Cố Tử Mặc thút thít. Bước một bước quay đầu ba lần, nhìn Nghê Vụ ở cách đó không xa, khóc càng dữ dội hơn.
Nghê Vụ loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, quay người lại, vừa lúc thấy bóng dáng Bùi Hoài Duật và cậu bé dần dần đi xa.
Nhà họ Bùi.
Vu Tú Huệ dẫn con gái, con rể về nhà, thì thấy tiếng khóc của cháu ngoại cưng còn to hơn cả sấm.
Bà vội vàng hỏi dì An: “Sao thế, không phải nói là đi chơi sao?”
Bùi Tĩnh Thư và Cố Chuẩn đi tới.
Bùi Tĩnh Thư cúi người: “Khóc gì thế, nói cho mẹ nghe. Không phải cậu đã đưa con đi chơi rồi sao?”
Bùi Hoài Duật ngồi trên sô pha, nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.
Nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702433/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.