Cô xuống xe xong, lập tức muốn đẩy tay anh ra.
“Cứ đối phó anh vậy à.” Bùi Hoài Duật cười giận.
Anh ngẩng đầu lên.
Nhìn về hướng tầng sáu, cả tòa nhà đều tối đen, chỉ có phòng Nghê Vụ là sáng rực.
Cánh tay ôm lấy eo cô không hề buông lỏng.
“Em đừng nói với anh là, về rồi tiếp tục với Trần Thiệu An đó.” Lẽ ra vừa nãy anh không nên xót cô.
Thấy cô thật sự mệt mỏi, không nỡ làm mạnh.
Nghê Vụ nói: “10 giờ, sau 10 giờ tối.”
Anh vẫn không buông tay.
Nghê Vụ nhìn anh.
Bùi Hoài Duật: “Là anh đến, hay em đến tìm anh.”
“Để rồi tính sau.” Nghê Vụ bị gió thổi, cơn buồn ngủ cũng tan bớt.
Bùi Hoài Duật vẫn không buông tay, ngón tay còn nhéo một cái ở eo cô. Lớp lông vũ bên trong áo khoác rất mềm, eo cô cũng rất mềm. Nhìn vẻ mặt Nghê Vụ bình lặng như hồ nước, anh buông tay, nhưng lại hất cằm, chỉ vào túi đựng lễ phục chống bụi dưới đất.
“Áo em cứ cầm lấy, đồ anh đã tặng đi sẽ không bao giờ đòi lại.” Không đợi Nghê Vụ nói, anh trầm giọng, “Đồ anh tặng em, em không thích có thể vứt đi, phía trước có thùng rác, hoặc bán lại đồ cũ.”
Số tiền bán được, đủ để cô sống tốt.
Cứ nhất quyết làm vợ chồng nghèo khổ với Trần Thiệu An.
Anh từng nhận một kiện hàng do phụ nữ gửi tới, thứ bên trong cũng đủ khiến anh khó chịu, lúc đó còn đang ở Mỹ, gửi thẳng đến nhà.
Chặn anh, xóa mọi phương thức liên lạc.
Trở thành một ngọn lửa lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702418/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.