Nghê Vụ không hiểu anh bị làm sao, đến thăm lúc nửa đêm, trạng thái trông rất kỳ lạ. Anh không uống rượu, cũng không sốt, vậy chỉ có thể là dùng chất k*ch th*ch thôi. Cô khó mà liên kết việc vi phạm pháp luật này với Bùi Hoài Duật, nhưng người đàn ông trước mặt quá bất thường.
Cô cũng không muốn cãi vã với Bùi Hoài Duật, càng không có tâm trạng hay sức lực để làm chuyện ấy với anh ở nơi này.
Sau Tết cô sẽ rời thành phố Tùng về quê, sau này có lẽ cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Nghê Vụ vẫn chưa nói ra lời.
Cô muốn tìm một thời điểm thích hợp trong mấy ngày này để nói với anh lời chấm dứt.
Bùi Hoài Duật nhìn chằm chằm vào vùng da trước ngực cô, vành mắt đỏ hoe, ánh mắt u ám đến đáng sợ.
Nghê Vụ vô thức cúi đầu nhìn, dưới xương quai xanh có vài vết đỏ.
Trong xe không bật đèn, nhưng hai người ở rất gần, lờ mờ thấy những vết đỏ nhạt nổi lên trên da. Hơn nữa da Nghê Vụ trắng, nên vài vết hằn càng thêm rõ ràng.
Gần Tết, nhà Trần Như Lam mua khá nhiều kẹo và hạt. Nghê Vụ tiện tay ăn một miếng kẹo nougat, không ngờ ngoài hạnh nhân lại còn có cả đậu phộng.
Cô bị dị ứng đậu phộng, kẹo bọc trong sữa đường, lúc ăn thì rất thơm ngọt, ăn xong đến khi trên người nổi mẩn đỏ mới phát hiện.
Cô lập tức dặn Tuế Tuế đừng ăn loại này.
Cảm giác dị ứng không hề dễ chịu.
Nghê Vụ chỉ ăn một miếng nhỏ, không nhiều, đã uống thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702417/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.