Từ phòng vệ sinh đi ra.
Bùi Hoài Duật gương mặt trông tinh thần và sảng khoái.
Nghê Vụ má ửng hồng.
Phòng bệnh là phòng đôi, nhưng chỉ có một mình Tuế Tuế.
Con bé vẫn đang ngủ. Bùi Hoài Duật nghĩ tới điều gì đó, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp vuông vắn, vừa bằng lòng bàn tay, đưa cho Nghê Vụ.
Nghê Vụ nhận lấy.
Mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay bạc cổ.
Nhìn kích cỡ, nó rất nhỏ.
Bùi Hoài Duật nói: “Tặng cho Tuế Tuế, em học đại học ở thành phố Tân, chắc biết nghề bạc cổ truyền ở đó rất nổi tiếng.”
Tối qua anh cùng chủ nhiệm Đổng dạo quanh một vòng chợ đêm và các ngõ nhỏ, vừa hay nhìn thấy một tiệm trang sức bạc, anh tiện tay mua nó.
Mặt trong của vòng khắc bốn chữ Tuế Tuế Bình An.
Lông mi Nghê Vụ khẽ run lên.
Cô nhìn chiếc vòng tay bạc cổ này.
Đột nhiên hốc mắt có chút nóng.
Lồng ngực như bị nghẹn lại, qua một lúc lâu, cô mới nói khẽ: “Cảm ơn anh.”
Nghê Vụ đột nhiên có chút nhìn không rõ người đàn ông trước mặt.
Dù là vì bất cứ lý do gì, với chiếc vòng tay này, Nghê Vụ đều muốn nói lời cảm ơn anh.
Bùi Hoài Duật thấy hàng mi cô run khẽ, giọt nước mắt lặng lẽ thấm ướt mi, đôi mắt sáng ngời, nhưng ngấn lệ không rơi. Nhìn thấy vậy, lòng anh bỗng phức tạp, liền véo nhẹ má cô.
Má cô rất gầy, không có cảm giác đầy đặn.
“Em làm bằng nước hay sao?”
“Đụng em một chút cũng khóc, tặng quà cho em cũng khóc.”
Nghê Vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702405/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.