Thấy cô không nói gì, Lê Nghiễn Thanh cũng chẳng vội. Bàn tay anh vẫn giữ nguyên, những nụ hôn nhẹ tiếp nối, rồi dần dần trượt lên sau gáy cô, động tác chậm rãi, dịu dàng.
Lâm Thư Đường có thể cảm nhận rõ ràng sự trân trọng và ôn nhu trong từng cái chạm ấy, khiến nỗi ấm ức trong lòng như bị khuếch đại, cuối cùng không kìm được nữa.
Cô xoay người lại, hai tay choàng lên cổ anh, ngẩng đầu nhìn, trong mắt đã ánh lên lớp lệ mỏng — đâu còn dáng vẻ của người “không sao cả”.
Lê Nghiễn Thanh cúi đầu nhìn cô, im lặng chờ cô mở lời.
Nhưng Lâm Thư Đường không nói ngay. Cô nhón chân, khẽ chạm một nụ hôn lên môi anh, rồi hỏi:
“Lê tiên sinh, anh có thích em không?”
Anh không trả lời thẳng, chỉ khẽ đáp lại bằng một nụ hôn, rồi hỏi ngược:
“Em nói xem?”
Cô không hiểu được hàm ý trong câu đó, bèn nhìn vào mắt anh — trong đáy mắt ấy, chỉ có hình bóng của cô.
“Em làm sao mà biết được.” – Cô né đi ánh nhìn ấy, tay khẽ nghịch cà vạt anh – “Lê tiên sinh ở Cảng Thành còn có vị hôn thê, em nhiều lắm cũng chỉ là một người… có thể được gọi tên thôi.”
Lời nói đến đây, cô khựng lại. Cô không biết nên định nghĩa chính mình thế nào — trong lòng có một từ, nhưng để nói ra trước mặt anh, cô thực sự không làm được.
Lê Nghiễn Thanh nhẹ giọng hỏi:
“Một người gì?”
Cô hơi run, rồi khẽ nói:
“Một món đồ nhỏ… để Lê tiên sinh tiêu khiển lúc rảnh thôi.”
“Em thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677355/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.