Lâm Thư Đường biết, hàng rượu thấp nhất là loại có nồng độ nhẹ nhất, bình thường Lê Nghiễn Thanh gần như chẳng bao giờ động đến hàng đó.
Khi cô đang chọn rượu, ánh mắt anh vẫn dõi theo từng cử chỉ của cô. Thấy cô đi đi lại lại trước kệ rượu, thỉnh thoảng lấy ra một chai xem xét, trông vừa do dự vừa bối rối. Lê Nghiễn Thanh nhìn là biết cô vẫn có chuyện nặng lòng, cũng chính vì vậy, tối nay anh mới đồng ý để cô uống.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Thư Đường mới uống chưa đến hai ly mà đầu óc đã bắt đầu choáng váng, những lời trong đầu cô cứ lộn xộn, chẳng thành câu.
Lê Nghiễn Thanh dụi tàn thuốc trong gạt tàn bên cạnh, thấy gò má cô ửng hồng, liền cười nhạt:
“Uống cũng không ít, sao tửu lượng vẫn kém như vậy.”
Nghe anh trêu, Lâm Thư Đường theo phản xạ đáp lại:
“Tất nhiên là đâu so được với tửu lượng của Lê tổng.”
Nói xong, cô đứng lên, bước ra sau lưng anh, khẽ cúi người, tựa cằm lên vai anh, ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực anh:
“Phải uống với bao nhiêu người phụ nữ rồi mới luyện được trình độ này thế?”
Khoảng cách giữa mặt hai người gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau. Lê Nghiễn Thanh sợ khói thuốc làm cô sặc, bèn dập điếu thuốc trong gạt tàn, thuận tay giữ lại bàn tay đang nghịch ngợm của cô.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677354/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.