Sau đó, Lê Nghiễn Thanh bế Lâm Thư Đường lên lầu.
Trên người cô chẳng mặc gì, chỉ khoác tạm áo khoác của anh.
Hai chân cô quấn quanh eo anh, tay ôm chặt lấy cổ anh.
Dáng vẻ như vậy mà đi lên lầu, thật khiến người ta đỏ mặt. Lúc đầu Lâm Thư Đường không chịu, nhưng bị anh vừa dỗ vừa trêu, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Tắm xong, cô mệt đến mức buồn ngủ rũ rượi. Khi được đặt xuống giường, vừa nhắm mắt lại, cô chợt nhớ đến cảnh hỗn độn dưới lầu, liền gắng mở mắt, nắm tay anh:
“Dưới nhà.”
Lê Nghiễn Thanh quay lại, cố tình làm ra vẻ không hiểu:
“Dưới nhà làm sao?”
“Anh đi dọn đi.” – Cô nói nhỏ.
Nếu không, ngày mai dì Lục thấy cảnh đó, cô chắc chẳng còn mặt mũi nào.
Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, anh khẽ xoa đầu, cười dịu dàng:
“Được rồi.”
Đến lúc này, Lâm Thư Đường mới nhận ra anh vừa giả vờ không hiểu, tức giận nằm lỳ xuống giường, chẳng thèm để ý tới nữa.
Mỗi lần ở trong chuyện như thế này, Lê Nghiễn Thanh đều như biến thành một người khác — chẳng còn chút nghiêm nghị thường ngày.
…
Sáng hôm sau, khi Lâm Thư Đường tỉnh dậy, đã gần đến giờ cơm trưa.
Vừa xuống lầu, dì Lục từ bếp bước ra:
“Phu nhân, cô tỉnh rồi ạ. Cô đợi chút, tôi đi lấy canh cho cô.”
Lâm Thư Đường hơi ngạc nhiên.
Dì Lục mỉm cười giải thích:
“Ông chủ bảo tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677356/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.