Tối hôm đó, Lâm Thư Đường ngủ rất sớm, còn Lê Nghiễn Thanh về lúc nào cô cũng không biết. Có lẽ anh làm việc tới khuya. Khi cô tỉnh dậy buổi sáng, người bên cạnh vẫn chưa rời đi.
Vừa mở mắt, cô cảm nhận được cánh tay rắn rỏi đang ôm trọn vòng eo mình. Cô khẽ dịch người, định ngồi dậy.
Phía sau vang lên giọng nói trầm khàn, còn vương hơi buồn ngủ:
“Ngủ thêm một chút nữa.”
Âm thanh mơ hồ, khàn nhẹ, mang theo hơi ấm lười nhác của buổi sáng sớm.
Động tác của Lâm Thư Đường khựng lại, rồi cô ngoan ngoãn rút về trong chăn. Người đàn ông phía sau lại áp sát, vòng tay siết nhẹ hơn, đưa cô trở lại trong lòng mình.
Cảm giác này với cô là lần đầu tiên — vừa xa lạ, vừa khiến tim đập nhanh, nhưng không hề có ý muốn né tránh.
Ban đầu, cô còn nghĩ mình không thể ngủ lại được. Thế nhưng không biết qua bao lâu, cô lại thiếp đi thêm lần nữa.
Khi tỉnh dậy, anh đã không còn ở bên. Cô cầm điện thoại trên tủ đầu giường, màn hình hiện 10 giờ 40 phút.
Xuống lầu, cô thấy anh đang ngồi ở khu sofa. Hôm nay dường như anh không quá bận — hiếm khi thấy anh không cầm tài liệu công việc.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, trước tiên đập vào mắt là đôi chân trắng nõn của cô gái.
Anh đặt cuốn sách xuống, liếc nhìn cô:
“Rửa mặt rồi à?”
“Vâng, em nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677299/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.