Ánh mắt Lê Nghiễn Thanh thoáng mang chút hứng thú, nhìn cô rồi hỏi:
“Ghen à?”
Lâm Thư Đường cúi đầu, dùng muỗng khuấy nhẹ phần cháo cá còn lại, không nhìn anh:
“Không, chỉ là lo anh không sắp xếp nổi thời gian thôi.”
Anh bật cười khẽ:
“Ba của Tiểu Lăng vừa đến đấy. Nếu em muốn ở lại cùng, anh không ngại.”
Nghe vậy, Lâm Thư Đường lập tức đứng dậy, cầm lấy tấm thẻ anh đưa, kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.
Lê Nghiễn Thanh nhìn theo bóng cô gái vội vã bỏ đi, khoé môi nhếch lên, ý cười trong mắt càng rõ hơn.
Trần Tấn Diêu ngồi xuống đối diện, gọi phục vụ:
“Như cũ.”
Rồi quay lại nhìn anh:
“Từ xa đã thấy cậu cười hiền như một ông bố rồi. Nói đi, tính nuôi người ta như con gái à?”
Lời nói nửa đùa nửa thật, nếu người khác nói hẳn đã bị anh trừng một cái. Nhưng với Trần Tấn Diêu, Lê Nghiễn Thanh chỉ nhàn nhạt hỏi lại:
“Bệnh viện xong rồi?”
“Uyển Tâm đang ở đó trông, công ty có chút việc nên tôi phải ghé qua. Vừa thấy cậu ở đây nên vào chào.”
Anh nhấp ngụm nước, rồi nhìn sang Lê Nghiễn Thanh:
“Đừng đánh trống lảng. Hôm qua trong xe là cô ấy đúng không?”
Tối hôm qua, Trần Tấn Diêu tuy không thấy rõ mặt vì trời tối, nhưng bóng dáng ấy thì anh không thể nhầm. Cô gái từng dạy con gái anh học lâu như vậy, dù chỉ thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677300/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.