Ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, trong thành Tân Châu người đến người đi, bên đường có tòa tửu lâu hai tầng xa hoa nhất trấn. Diệp Sương Hà dừng ngựa trước cửa, lập tức có người của tửu lâu nhận dây cương. Hắn chậm rãi đi lên lầu chọn chỗ ngồi.
Những lời đồn về chuyện Huyết Nguyệt Giáo tác oai tác quái cứ liên tục xuất hiện. Hôm đó hắn vốn định tra hỏi tên cầm đầu bọn cướp xem ai là kẻ chủ mưu. Ai ngờ chỉ lơ là một tí, hắn đã tự tử. May mà gần đây hắn nhận được tin tức, rằng Tân Châu cũng xuất hiện vài vụ giống lời đồn. Mong là lần này đến đây có thể tra được đầu mối.
Tiểu nhị nhiệt tình hỏi han, chào mời. Thình lình vang lên tiếng sàn gỗ bị giẫm mạnh, một bóng người màu đỏ đuổi lên lầu, giọng khoái trá: "Diệp Sương Hà, cuối cùng cũng tìm được huynh rồi!"
Tiểu nhị giật mình nhìn Diệp Sương Hà, thấy hắn không tỏ thái độ gì, không khỏi càng thêm kinh ngạc.
Liễu Lạc ngồi xuống đối diện hắn, trách: "Ngày đó tôi tỉnh lại thì huynh đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả!"
Tiểu nhị trợn mắt.
Diệp Sương Hà mím môi.
Liễu Lạc hoàn toàn không nhận ra có gì khác thường, tiếp tục oang oang chỉ trích: "Thừa dịp tôi ngủ say thì bỏ chạy, huynh tệ quá đấy!"
QJ à! Tất cả mọi người trong điếm đều nhìn sang bên này.
(này giống tình huống quất ngựa truy phong không mấy thím)
Tiểu nhị e dè: "Khụ.. Chuyện này.. Công tử.."
Diệp Sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-ha/2648479/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.