"Liễu cô nương đánh mệt rồi chứ?" Hoa Nguyệt nháy mắt ra hiệu, "Không bằng dừng lại nghỉ một chút, chúng ta trò chuyện đôi câu?"
"Được rồi." Liễu Lạc giờ mới thấy tay đau đau, thu tay lại lau mồ hôi.
Hoa Nguyệt cười ngó Diệp Sương Hà: "Xem đi, đâu cần tôi ra tay."
Diệp Sương Hà xoay người rời đi.
Liễu Lạc thấy thế vội vã đuổi theo chặn trước mặt hắn: "Diệp Sương Hà!"
Diệp Sương Hà quay đầu lại nhìn cô.
Liễu Lạc chần chờ, nhỏ giọng hỏi: "Huynh thật sự là Hoa Nguyệt Sinh?"
Diệp Sương Hà: "Sợ?"
Liễu Lạc lắc đầu: "Tên đó các huynh tra hỏi xong rồi thì giao cho tôi có được không? Tôi muốn giao hắn cho sư huynh, để sư huynh giao hắn cho nha môn xử phạt hắn thật nặng. Cũng đồng thời là để cảnh cáo những kẻ làm điều ác, để chúng không dám tiếp tục gây chuyện nữa."
Diệp Sương Hà đáp: "Sau này gặp những chuyện như thế này, đừng lấy tính mệnh mình ra làm trò đùa nữa."
Mặt Liễu Lạc như bị hấp, nóng phỏng tay: "Sao huynh lại tới cứu tôi?"
Diệp Sương Hà đáp: "Có người giả mạo Huyết Nguyệt Giáo gây án, đương nhiên phải tra cho kĩ càng."
Liễu Lạc hơi hụt hẫng "Ồ", lặng yên hồi lâu, cô bỗng ngẩng đầu lên cười: "Diệp Sương Hà, tôi dường như thích huynh rồi. Huynh có thích tôi tí ti nào không?"
Trong bóng lửa cháy rừng rực của cây đuốc, đôi mắt cô lấp lánh, sáng như sao trên trời.
Diệp Sương Hà không trả lời, cất bước chân rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-ha/2648478/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.