Trong trung tâm thương mại Y, đám người Trần Hoàng Nam đang tụ tập ở đây. “Tôi mượn điện thoại cậu chút nha Nam ca.” Lãnh Xuyên cầm điện thoại lên mới phát hiện ra mật khẩu không đúng. “Cậu đổi mật khẩu rồi à?” Cậu ta nhớ lúc trước là ngày sinh của cậu. “Ừ. 2505” “Hả ngày gì đây? Ngày sinh của ai à?” “Ngày tôi gặp Băng Băng lần đầu tiên.” “..” Hỏi làm gì để rồi ăn cơm chó. Vừa mở điện thoại ra, đập vào mắt cậu ta là tấm ảnh Băng Băng và chú chó phốc sóc xinh xắn kia. “Ây da Nam ca, để ảnh crush cơ à, sịn thế!” Trần Hoàng Nam đang chơi ném bóng rổ ở bên cạnh, nghe cậu ta nói vậy thì quay ra muốn lấy lại điện thoại. Nhưng Lãnh Xuyên làm sao để cậu đạt được dễ dàng. “Trả điện thoại đây.” “Không không, tôi còn chưa chơi được gì mà.” “Không được. Ảnh crush của tôi để cho cậu nhìn à?” “…” Cái con người vô lí. Hai người rơi vào trạng thái giằng co nhau và vô tình cả hai cùng ngã xuống đất. Lãnh Xuyên nằm đè lên người Trần Hoàng Nam, tư thế vô cùng kì quặc. “Hai đứa đang làm cái gì vậy?” “…” Cả hai đều cứng đờ bởi giọng nói này không thể quen thuộc hơn được nữa. Vội vàng tách ra rồi đừng dậy. Lãnh Xuyên nở nụ cười gượng gạo với người phụ nữ trước mặt: “Mẹ.” ….. Buổi tối, Lãnh Xuyên trở về nhà, còn chưa kịp định hình thì đã nghe tiếng chổi lông gà vụt mạnh xuống bàn: “Quỳ xuống.” Bụp Cậu nhanh chóng quỳ sụp xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo. Cậu rất ít khi thấy ba mình tức giận như này. “Mày biết lỗi chưa?” “Ủa ba, ba chưa nói gì sao con biết.” “À ừ…quên”1 “…” Lãnh lão gia nhìn sang vợ mình đang buồn rười rượi ngồi đó, cố gắng đè nén giọng nói của bản thân. “Xuyên, bình thường con nghịch ngợm phá phách ra sao ba cũng không quản con, con muốn gì ba cũng cho nhưng mà lần này thì không thể. Chuyện này liên quan đến cả danh dự lẫn nòi giống nhà họ Lãnh, con không thể làm bừa.” Một đầu hỏi chấm??? “Ba có thể nói rõ hơn không?” “Còn giả ngây à? Con yêu đương ba không cấm nhưng mà đối tượng hiện tại của con thì không thể, chúng ta không thể chấp nhận mối quan hệ này.” Cậu như lờ lự đoán ra gì đó. “Ý của ba là…? “Chia tay đi.” Đoàng… Gì chứ? Vậy mà lại bắt cậu chia tay. Nhìn điệu bộ này thì chắc chắn là hai người đã biết mối quan hệ của cậu với Mạc Hân Vi rồi. “Tại sao chứ? Mạc gia dù không lớn mạnh bằng nhà chúng ta nhưng cũng là gia đình thuộc bậc trung. Thời đại nào rồi mà ba mẹ còn quan trọng chuyện môn đăng hộ đối nữa. Con và Vi Vi yêu nhau thật lòng đó.” “Vi Vi.” Hai vợ chồng nhìn nhau rồi lại nhìn thằng con: “Vi Vi nào cơ?” “Thì bạn gái con.” Cả hai ông bà đều sửng sốt. “Hả, không phải con với thằng nhóc Hoàng Nam đang yêu nhau sao? “…” Cái đếu gì vậy? Yêu nhau? Cậu và Trần Hoàng Nam á? Cậu đứng phắt dậy: “Ba, ba đang nói linh tinh cái gì thế? Con với cậu ta sao có thể?” “Sao ba biết, mẹ con nói với ba vậy đó.” “Khụ…khụ…tôi biết gì đâu. Chỉ tại biểu hiện của tiểu Xuyên kì lạ quá.” “Con kì lạ chỗ nào?” Lãnh phu nhân đảo mắt một vòng, sau đó thấp giọng nói: “Thì mấy tháng nay con cứ là lạ, biểu cảm giống đang yêu vậy đó. Mấy hôm trước người làm báo nghe thấy tiếng la của con mà lúc đó Hoàng Nam cũng ở trong phòng con. Cộng thêm sự việc hồi sáng nên mẹ…? Rồi, hiểu luôn rồi. Không thể tin được là ba mẹ lại hiểu lầm lớn như vậy. Để Trần Hoàng Nam biết được thì không biết sẽ ra sao nữa? “Con trịnh trọng thông báo với ba mẹ rằng: con có bạn gái rồi, tên Mạc Hân Vi – tiểu thư nhà họ Mạc.” Im lặng. Im lặng. “Gì vậy? Sao hai người không nói gì?” “Mẹ nghĩ cô bé đó có vấn đề về thị giác.” “???” “Nên mới nhìn trúng con.” “…” Lãnh lão gia ở bên còn nhiệt tình gật đầu phụ họa. Lãnh Xuyên: “…” Sau khi Mạc Hân Vi biết vụ này đã cười rất lớn, cười như chưa bao giờ được cười. “Em thật sự rất muốn xem vẻ mặt của anh lúc đó nha.” “Em còn cười được à?” “Tại sao không? Hài hước vãi chưởng….haha…” “Em thật là, để xem anh dạy dỗ em thế nào.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]