Diêu Trân Như không đoán được sự tình lại biến chuyển, đứa con gái lỗ mãng trên báo lại là bạn gái chính quy của Hoắc Chấn Dương, hiện tại Hoắc Chấn Dương không bị lão gia răn dạy, ngược lại còn làm lão gia hài lòng, bà ta cắn chặt răng: “Thiên Phái, lúc trước ông giới thiệu nhiều danh viện cho Chấn Dương như vậy, nó đều đối xử lạnh nhạt với người ta, bây giờ tùy tiện dắt một cô gái về, ông cũng không hỏi sao? Ai biết là nhà nào! Hiện tại bên ngoài có rất nhiều cô gái phóng đãng thích leo lên công tử nhà giàu! Ông đừng bị lừa!”
Ý cười của Hoắc Thiên Phái cứng lại, ánh mắt dừng trên mặt cô gái.
“Cô ấy là người thành phố C ở phía Bắc, họ La, tên Gia Ý, là cháu gái một người bà con họ hàng xa của La quản gia, đến thành phố G nghỉ phép, cha mẹ mất sớm, cô ấy là con gái một, tuy so ra kém Hoắc gia, nhưng tuyệt đối không phải loại người tùy tiện trong miệng người nào đó.” Hoắc Chấn Dương nói đâu vào đấy.
Diêu Trân Như tức giận đến mặt càng tím.
Hoá ra anh đã sớm sắp xếp một thân phận cho mình.
Gia Ý hít sâu một hơi, lại cảm thấy bàn tay anh siết chặt, nắm chặt lấy tay cô.
“Thật vậy chăng?” Diêu Trân Như xuy một tiếng.
“Ngày mai tôi sẽ mang thẻ căn cước của cô ấy tới.” Hoắc Chấn Dương nhún nhún vai.
“Không cần, cha tin!” Hoắc Thiên Phái mỉm cười, tự tin nhìn thẳng Gia Ý, vừa rồi ở nhà kính trồng hoa tuy chỉ ở chung với cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-ngot-ngao-nhat-duoc-co-vo-dang-yeu/746892/chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.