Lúc cơm chiều, Gia Ý thấy tâm trạng của Hoắc Thiên Phái bị mẹ con Diêu Trân Như ảnh hưởng, không ngừng gắp đồ ăn thêm cơm cho Hoắc lão gia, thỉnh thoảng nói một chút kiến thức về hoa lan còn sót lại trong trí nhớ, dụ dỗ ông cụ đến cuối cùng mặt cũng giãn ra, còn gọi Âu quản gia mở một bình rượu vang đỏ trong hầm rượu.
“Đây là rượu vang đỏ Burgundy của một trang viên ở nước Pháp, thiếu gia, La tiểu thư, không bằng cùng lão gia uống một chút đi.” Âu quản gia cười giới thiệu.
Đây là bình rượu quý mà lão gia đã cất giấu hai mươi năm, khách quý tới cũng không mở ra, hôm nay khó có được lại muốn mở, có thể thấy lão gia vui vẻ đến cỡ nào.
Hoắc Chấn Dương đặt bộ đồ ăn xuống, dùng khăn lau khóe miệng một chút: “Lát nữa con còn phải lái xe, không uống.”
Giọng điệu không nóng không lạnh, cự người ngàn dặm.
Ý cười trên mặt Hoắc Thiên Phái cứng lại, có chút thất vọng.
Người đàn ông này, đối với cấp dưới giống một đế vương, đối với cô giống một bạo quân, đối với cha mình lại giống một khối băng lạnh lẽo.
Gia Ý không muốn nhìn ông cụ thất vọng, nhịn không được duỗi dài chân, ở dưới bàn nhẹ nhàng cọ chân người đàn ông bên cạnh, ý bảo đừng nói nữa, lại nhìn Hoắc Thiên Phái ngọt ngào cười, hoà giải: “Bác trai, để cháu uống với bấc.”
Hoắc Chấn Dương cảm thấy mắt cá chân được nhẹ nhàng cọ một cái, ánh mắt ngưng lại, dừng trên người cô gái, khóe miệng không dễ phát hiện mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-ngot-ngao-nhat-duoc-co-vo-dang-yeu/746893/chuong-14-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.