Phòng khách, bầu không khí căng chặt.
“Cô là người cùng lên báo với Chấn Dương?” Diêu Trân Như không chút nào che dấu sự khinh thường, lại nhìn thoáng qua người đàn ông ở sô pha bên kia, vậy mà lại mang đứa con gái quê mùa này về nhà, là sợ lão gia không tức chết sao, thật tốt quá!
Gia Ý đã phát hiện, vị phu nhân được bảo dưỡng thoả đáng trước mặt không phải mẹ ruột của Hoắc Chấn Dương, thì ra là mẹ kế của Hoắc Chấn Dương.
Hoắc lão gia còn chưa xuất hiện, một mình Diêu Trân Như đã xuống lầu.
“Đúng vậy.” Gia Ý trả lời.
“A,” Diêu Trân Như không tiện nói thẳng Hoắc Chấn Dương, cố ý chỉ cây dâu mắng cây hòe nói với Gia Ý, “Cô cho rằng Hoắc Viên là chợ bán thức ăn à, người nào cũng có thể tiến vào sao? Mấy năm nay, có rất nhiều cô gái muốn quyến rũ Chấn Dương nhà tôi…… Vị tiểu thư này, cô cảm thấy cô có tư cách gì chứ? Lão gia nhà tôi còn đang nổi giận vì việc cô và Chấn Dương bị chụp lén, vậy mà bây giờ còn có mặt mũi ngênh ngang vào nhà, đưa tới cửa, con gái bây giờ điều thấp hèn vậy sao?”
Khuôn mặt Hoắc Chấn Dương lạnh nhạt, ngửa mặt dựa vào sô pha, đôi tay đặt lên tay vịn, chân dài hơi vểnh lên, ngón tay nhẹ gõ gõ lên mặt lụa, dù chưa nói chuyện, khóe miệng lại hiện ra tia cười lạnh không dễ phát hiện.
Gia Ý âm thầm liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông này xảy ra chuyện gì vậy! Kéo mình đến đây để mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-ngot-ngao-nhat-duoc-co-vo-dang-yeu/746891/chuong-13-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.