Còn chưa nói hết câu, Âu quản gia lại nhắm ngậm miệng, trong xe thể thao trừ bỏ Hoắc Chấn Dương, còn có một cô gái bước xuống.
“Đây là…… “Âu quản gia trừng lớn mắt.
Hoắc Chấn Dương bình tĩnh, ném chìa khóa xe vào trong tay người làm ở bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Là cô gái đứng bên cạnh tôi mà mấy người thấy ở trên báo.”
“Cái gì? Đại thiếu gia…… Cậu không phải nói đùa chứ……” Âu quản gia hoảng sợ!
Lão gia đã tức giận đến như vậy, đại thiếu gia còn đưa người về nhà, này không phải lửa cháy đổ thêm dầu sao!
Ông kéo Hoắc Chấn Dương sang bên cạnh, muốn ngăn cản.
Hoắc Chấn Dương quay đầu, nhìn về phía Gia Ý: “Cô chờ chút đã.”
Gia Ý nhìn hai người đi đến một bên, vốn đang có chút khẩn trương, hiện tại lại nhẹ nhàng.
Thoạt nhìn, hình như người lớn Hoắc gia cũng không thích mình, thậm chí rất chán ghét mình?
Hừ, quan tâm anh làm gì! Dù sao người đau đầu là Hoắc Chấn Dương, cũng không phải mình!
Cô coi như là đi ra ngoài ngắm cảnh, đi dạo phố.
Gia Ý nghĩ xong liền vòng tay ra sau lưng, đi dạo khắp nơi.
Không thể không nói, Hoắc Viên thật sự rất lớn, cành lá tốt tươi, vô cùng xanh sạch, trong đình viện còn có hồ nhân tạo và đình làm bằng gỗ lim để hóng gió, có vài phần cảm giác của thời Minh.
Nhìn ra được, chủ nhân của căn nhà này rất có mắt nhìn, cũng là người từng trải.
Không biết đi dạo đến nơi nào, đằng trước là một căn phòng pha lê trong suốt, bên trong là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-ngot-ngao-nhat-duoc-co-vo-dang-yeu/746890/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.