Nhưng những hy vọng còn chưa kịp nảy mầm thì đã bị cô dập tắt. Nơi này đến cô còn không biết nó nằm ở đâu thì anh làm sao mà tìm được để đến đây cứu cô. Hơn nữa cho dù anh có đến được đây thì cơ hội anh đến được tầng hầm này là rất thấp. Người của Dương Long nhất định sẽ không để anh đến được đây.
" Reng, reng, reng. "
Cô giật mình đưa tay vào túi áo. Là điện thoại của cô. Khi nãy cô nghĩ rằng nó đã rơi khi ở trong phòng Dạ Hoắc Tước nhưng không ngờ là nó vẫn ở đây.
Hai chân cô bị xiềng xích trói chặt nhưng may sao hai tay lại không bị trói. Cô nhanh chóng mở điện thoại lên và không ngoài dự đoán, là anh gọi.
- Alo.
Cô bò tới một góc tối rồi nhỏ giọng nhất có thể để bắt máy của anh.
" Alo bác sĩ Cẩn, em có phải là quên lịch hẹn chiều nay rồi không? "
Giọng anh có phần trách móc nhưng cũng không quên ý trêu chọc trong đó để khiến cô bớt căng thẳng.
- Thực sự xin lỗi anh, để anh phải đợi lâu như vậy. Hôm nay tôi có việc bận đột xuất sẽ không tới được. Anh có thể đến phòng của Lộ Lộ cô ấy sẽ kê thuốc an thần giúp anh có lẽ sẽ khiến tình trạng của anh tốt hơn.
Giọng cô vừa run lại vừa trầm khiến anh có chút nghi ngờ nhưng rốt cuộc cũng chỉ nghĩ rằng bản thân đã quá nhạy cảm.
" Bệnh nhân của em thì mãi là bệnh nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-den-nghien-phu-nhan-toan-nang-cua-thuong-tuong/2663257/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.