Nụ cười của Lầm Tần dần trở nên thỏa mãn, hắn cầm theo điện thoại của cô rồi rời khỏi phòng giam. Tên đàn em phía sau cũng nhanh chóng chạy đến cởi trói tay cho cô, thả cô xuống rồi rời đi cùng hắn.
" Chết tiệt. "
Cô không thể cứ ngồi mãi ở đây chờ chết và chờ một kỳ tích xuất hiện. Duệ Trân bò lê trong căn phòng ẩm mốc mong muốn tìm được một thứ gì đó có ích cho cô. Bất chợt một thanh sắt đã han gỉ đập vào tầm mắt của cô, Duệ Trần bò tới cầm nó lên.
Dọc hành lang là sự im lặng đến ngột ngạt, bước chân gấp gáp của Lâm Tần làm cho mặt đất vang lên từng tiếng động. Hắn đi đến phòng của Dạ Hoắc Tước đang nằm, gõ cửa rồi nhanh chóng đi vào. Vệ sĩ không theo sau mà đứng ngoài canh cửa, hắn bước vào bên trong rồi cúi đầu chào Dạ Hoắc Tước.
- Sao rồi?
Dạ Hoắc Tước nằm trên giường bệnh bàn tay vẫn đang cầm bức ảnh của cô. Hắn nhíu mày khi vết thương trên vai nhói đau bàn tay theo đó cũng vò nát bức hình cô đang tươi cười.
- Cũng không tốn quá nhiều sức lực. Thật may mắn khi em vừa đến phòng giam đã nghe thấy nó đang nói chuyện với thằng cớm kia. Không cần dùng sức lực cũng có thể liên lạc được với nó.
Lâm Tần đặt chiếc điện thoại lên bàn gần với Dạ Hoắc Tước. Màn hình hiển thị mười sáu cuộc gọi nhỡ từ anh suốt từ quãng đường dưới tầng hầm lên đến đây.
- Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-den-nghien-phu-nhan-toan-nang-cua-thuong-tuong/2663255/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.