Duẫn Hạo thả lỏng rồi lại ôm chặt, khẽ vuốt mái tóc dài, khẽ hôn lên mí mắt hơi hơi rung động, dùng giọng nói ôn nhu dỗ dành: “Tại Trung ngoan ngoãn, đừng sợ đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị tổn thương. Lại đây, làm cho ta yêu thương ngươi thật sự.”
Tại Trung im lặng, cắn môi, lén lén hướng về phía chăn chui vào. Duẫn Hạo nhìn bộ dạng buồn cười của y lại đau lòng, “Ngoan, đừng cắn, ta đau lòng lắm!” Một tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi môi đang bị cắn, một tay vỗ nhẹ lên người y an ủi, đầy tình tứ. Cố ý ghé sát lỗ tai hắn mà than thở, “ Aisss, hóa ra tiểu yêu tinh nguyên lai là kẻ nhát gan.” Tại Trung hứ một tiếng cực kỳ bất mãn, bất quá…..không để ý đến y, thân thể lại được thả lỏng.
Cảm giác thân thể y mềm mại, Duẫn Hạo càng mềm nhẹ dụ dỗ: “Tiểu yêu tinh ngoan, mở mắt nhìn Duẫn Hạo nào!”
“Hừ.” Tại Trung nhíu mày vẫn không thèm để ý tới.
“Sao nào?” Hắn khẽ hôn lên mắt y. “Không nghe lời sao?” Tại Trung hừ một cái, trực tiếp bỏ hắn ra.
Duẫn Hạo lại ngăn không cho y động đậy, “Ngoan, ta là Duẫn Hạo, gọi tên ta đi.”
“Không gọi không gọi.” Tiểu yêu tinh bắt đầu dỗi.
“Ha ha.” Duẫn Hạo nhìn môi y nhăn lại, miệng lẩm bẩm, tâm tình có lẽ đã tốt hơn. Thân thể Tại Trung mềm mại như lúc đầu, Duẫn Hạo hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, làm bộ dọa nạt “Sao ngươi không gọi? Ta sẽ phạt ngươi.” Không kịp để cho Tại Trung cứng người lại, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-yeu-tinh/1308500/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.