Ôm Tại Trung bước vào Tiểu Thiên điện, ở cửa có một loạt bình phong vẽ hình mỹ nhân, khi bước vào, lụa mỏng vờn quanh, hơi nước nghi ngút. Bên trong có một hồ nước nhỏ, đổ đấy nước ấm, trên mặt nước nổi lên tầng tầng những cánh hoa, mùi hoa dịu nhẹ như hư vô. Tại Trung hô lên một tiếng, thân mình uốn éo ôm ấp Duẫn Hạo, nhảy vào trong nước, bọt nước văng tung tóe, ươt cả mặt Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo lau lau đi vệt nước trên mặt, nghĩ cứ tưởng mỹ nhân không nghịch nước, bản thân vốn muốn cho y hưởng sự tiện nghi, xem ra là đã thất bại.
Trong dục trì, Tại Trung thoải mái bơi qua bơi lại, ngụp lặn trong nước, khoái hoạt vô cùng. Mỹ nhân vừa mới lộ ra bộ dạng mảnh mai, giờ không biết lại chạy đi đâu rồi, uổng công ta thương tiếc ngươi, hóa ra ngươi tinh lực tốt như vậy. Duẫn Hạo dở khóc dở cười, cảm thấy bản thân phải giảm ăn đi nhiều. Hắn ẩn mình vào trong nước, âm thầm tới gần tới gần Tại Trung, tay nhanh như chớp, thầm nghĩ rằng: Cho ngươi chạy vào lòng ta, bắt được ta phải giáo huấn lại cho tốt mới được.
Vòng tay trống rỗng, không thấy người đâu. Hắn ngạc nhiên, sửng sốt.
Tại Trung đổ nước lên đầu Duẫn Hạo, đắc ý cười.
Bản thân hắn vì tình thế bắt buộc, dù chưa dùng hết toàn lực, nhưng vẫn có thể tránh né, bay lượn trên không vài cái. Hắn là ai vậy? Chưa từ bỏ được ý định, Tại Trung hốt hoảng sợ hãi chạy trốn, cố ý tung chưởng hoa về phía Duẫn Hạo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-yeu-tinh/1308501/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.