Anh ta đứng lên, đi tới chỗ cửa sổ, mở một bao thuốc lá.
Khói thuốc tràn ngập căn phòng tối, cũng nhuốm lên linh hồn của tôi.
Hai năm rồi, trong lòng dần dần được thêm một sắc độ đậm hơn, từng lớp một, từng lớp một, chỉ một màu đậm.
Tôi tự cho là mình đã đen tối đủ rồi, ngày hôm nay bỗng chốc nhận ra, tôi còn quá ngây thơ!
Tôi lại phải làm người yêu?
Tôi làm sao có thể làm người yêu!!!
Nhất là cái người làm tôi hận đến thấu xương này!!!
Chuyện đời không ai có thể nói được. Cũng như tôi có như thế nào đi nữa cũng không đoán được lúc đang ngủ trưa thì bị người thân bán đi, hiện tại lại không ngờ được tôi thích cách đối xử tàn nhẫn của anh ta!
Sự tối tăm trong lòng tôi, là một tay anh ta bôi lên, nếu muốn gây đau khổ, tại sao không làm triệt để luôn đi!?
Đem chỗ sâu nhất trong lòng tôi nhuộm thành màu đen, làm tôi không thể yêu nữa, chỉ hận anh ta, không ngừng hận, sẽ không đau khổ như vậy nữa.
Chỉ có hận anh ta, tôi mới tiếp tục sống sót được.
Nếu thích anh ta, tôi chỉ có một con đường chết mở rộng trước mắt…
Tôi nhìn anh ta, áo da màu đen, quần jean màu đen, tóc màu đen, đôi mắt màu đen.
Tâm cũng màu đen.
Anh ta biết rõ mình thích hợp với màu gì.
Điếu thuốc và bao thuốc lá trên tay anh ta rơi xuống sàn nhà, điếu thuốc lá rơi xuống nhẹ nhàng nảy lên ở mặt đất, tàn thuốc vung vãi khắp sàn gỗ.
Làm sao vậy?
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-tu-duong-phap/202860/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.