Đầu tôi phải khâu đến mười mũi, tay trái gãy xương, xương sườn bị gãy, toàn thân đều có những vết thương lớn nhỏ chi chít.
Tôi không biết phải xử sự với anh ta thế nào nên đành quay về với việc dưỡng thương.
Đủ một tháng nay tôi đều nằm trên giường.
Nhìn trần nhà quen thuộc, trong lòng tôi thật bình tĩnh. Rốt cuộc, chỉ có căn phòng này, chiếc giường này, mới có thể cho tôi cái cảm giác là “ngôi nhà” của bản thân.
Anh ta không còn lệnh người cột dây xích và vòng nữa, không biết là vì quên hay nghĩ đến tôi đang bị thương nặng không nhúc nhích được nên chẳng còn đeo nữa.
Thế nhưng vẫn giam tôi trong gian phòng này.
Không nói gì, không cười, không có phản ứng, tôi đối với bác sĩ làm như không thấy gì.
Họ nói tôi có khả năng đã bị kích động quá mức nên tạm thời mắc chứng tự kỷ.
Thật sự là ngu ngốc đến buồn cười!
Thật sự tôi chỉ là lười phản ứng với bọn họ mà thôi.
Mỗi ngày tôi đều suy nghĩ rồi nhớ lại những mảnh kí ức từ lúc bắt đầu, đến vào tiểu học, sơ trung sau đó thì bị bán đi, dần dần ở nơi này sống qua từng ngày từng ngày một.
Làm sao có thể khiến tôi hận anh ta nhiều hơn đây?
Làm sao có thể tiến lên phía trước?
Làm sao có thể giết chết anh ta?
Tôi nhắm mắt lại, chậm rãi hít thở, từng chút từng chút lại cảm nhận trái tim đang nhảy lên.
Phải làm sao, trước khi tôi đánh mất con tim này?
Linh hồn tôi đã bán cho ác quỷ. Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-tu-duong-phap/202861/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.