Trên người tôi đã không còn một đồng nào, cũng chẳng còn nơi để đi.
Cứ thong thả bước từng bước thật lâu, cho đến khi chú ý ven đường có mấy người như băng đang cố gắng tìm kiếm ai đó, tôi đi đến.
“Các người là thuộc hạ của ai?”
Tên côn đồ ngơ ngác nhìn tôi sau đó đột nhiên nhớ tới, móc từ trong túi một bước hình nhăn nheo, nhìn tôi một cái nhưng không nói gì rồi thảo luận với những người khác.
Tôi biết anh ta đã phái người đến tìm, nhưng không ngờ trong bang lại có kẻ ngây ngô như vậy.
“Tôi hỏi các người là thuộc hạ của ai?” Sau đó lộ ra dáng vẻ mê ly mà cười khiến cho họ choáng váng, cuối cùng cũng thành thật đáp: “Chúng tôi là người của Diêu ca.”
Lý Chí Diêu, chính là trợ thủ đắc lực của Trương Mạt, thái độ làm người tương đối nghĩa khí, cũng coi như là trung tâm tận lực.
Được rồi, công lao này xem như cho hắn.
Tôi cười: “Có thể dẫn tôi đi gặp Diêu ca được không?”
Bọn họ không mang tôi đi mà nhấc điện thoại gọi Lý CHí Diêu tới.
Tôi không biết hắn ra lệnh như thế này, nhưng tại sao những tên tiểu lưu manh này lại trở nên cung kính đến vậy?
Lý Chí Diêu đến, hắn nhìn ta: “Cậu là…”
Tôi mỉm cười: “Tôi là Phòng Kính Đồng.”
Lý Chí Diêu kinh ngạc, sau một phút mới mời tôi lên xe.
Xe trở về nơi ấy. Nhìn căn phòng đã ở hai năm kia mới đột nhiên khiến tôi hồi tâm rõ ràng. Trò chơi này chỉ kết thúc sau 27 tiếng.
Trừ nơi này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-tu-duong-phap/202859/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.