Khi xe đỗ xịch trước cổng khu nhà họ Lăng, Lăng Lạc Giao mang dáng vẻ quyến luyến không muốn rời mà nói: “Vĩ Ngạn à, cảm ơn anh đã đưa em về. Anh… có muốn lên nhà ngồi một chút không?” “Không” Anh ta nói, châm chậm đưa mặt mình lại gần cô ta. Tim Lăng Lạc Giao phút chốc đập như trống dồn, chẳng lẽ anh ấy định hôn mình sao? Thế nhưng ngay sau đo cô ta đã phải thất vọng, bởi lẽ anh ta chỉ vươn ngón tay miết lấy đôi môi cô ta, nhẹ nhàng lau đi một phần son môi mà cô ta thoa lên. Mày kiếm chau l: trên tay, thế rồi mớ hị anh ta rút ra một tờ khăn giấy lau phần son môi ‘ững bảo: “Lần sau đừng dùng màu son này nữa, diêm dúa quá, không hợp với em đâu” “A… Em, em biết rồi ạ” Lăng Lạc Giao vội vã đáp lời. “Em xuống xe được rồi” Giọng điệu của anh ta hoàn toàn chẳng nghe ra được chút tình cảm nào. Lăng Lạc Giao vừa xuống xe, chiếc xe đã nhanh chóng lao vút đi. Lăng Lạc Giao cắn môi, gương mặt hiện lên vẻ nghỉ ngại. Cô ta không sao hiểu được, tại sao nhìn qua thì đúng là chuyện gì Cố Vĩ Ngạn cũng chiều theo ý cô ta, cô ta nhìn trúng quần áo hay trang sức của mấy thương hiệu nào là anh ta đưa ngay cho cô ta cái đấy. Thậm chí còn lấy rất nhiều tài nguyên tốt để nâng đỡ cô ta, cứ như chút ích lợi ấy chẳng đáng bao tiền vậy. Nhưng mà nếu hỏi anh ta thích cô ta bao nhiêu, thì cứ như… chẳng có gì hết vậy. Thậm chí có lúc, ánh mắt khi anh ta nhìn về phía cô ta hoàn toàn chẳng có lấy chút hơi ấm nào. Bây giờ… chỉ mới là bắt đầu thôi mà, rồi đây cô ta sẽ quyến rũ được trái tìm của Cố Vĩ Ngạn thôi! Lăng Lạc Giao an ủi mình như tỉ €ó điều, bên phía Lăng Y Mộc đã xảy ra chuyện gì vậy… Hiện giờ, Lăng Y Mộc… đang sống chung với Diệp Quân Phi à? Mối nghỉ ngờ này vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu Lăng Lạc Giao. Trong căn phòng nhỏ hẹp, Diệp Quân Phi ôm lấy Lăng Y Mộc đi vào phòng, đặt cô lên giường. “Tối nay cậu cứ về trước đi” Diệp Quân Phi nói với Cao Kiến Vĩ cũng vừa mới vào phòng. Đôi mắt Cao Kiến Vĩ ánh lên tia kinh ngạc, nhưng mà anh ta theo. Diệp Quân Phi lâu đến thế rồi nên hiểu rõ có những vấn đề không nên hỏi, không cần phải hỏi “Vâng” Cao Kiến Vĩ đáp lời rồi rời khỏi nhà trọ. Anh Dịch đã bảo mình về trước, thế nghĩa là đêm nay… anh ấy sẽ ở lại đây sao? Trong phòng trọ lúc bấy giờ chỉ còn lại hai người Diệp Quân Phi và Lăng Y Mộc mà thôi. Anh giúp cô cởi giày và áo khoác để sang một bên, sau đấy kéo chăn đắp cho cô, lại kéo ghế ngồi bên mép giường. Kể ra thì anh cũng đã không ở đây được một khoảng thời gian rồi, dường “dấu vết” tồn tại của anh trong căn phòng này đều đã biến mất. Cô ấy đã vứt hết tất cả những thứ mà trước đây anh từng dùng sao? Nghĩ đến đấy, chân mày anh không khỏi chau lại. Một thứ cảm giác khó chịu nào đó cũng dần dâng lên trong lòng anh. Lúc bấy giờ, Lăng Y Mộc vốn ngủ yên trên giường bỗng mở bừng mắt, nhúc nhích định xuống giường. “Sao thế?” Anh hỏi. Cô mơ màng, mắt trợn tròn: “Nước… Muốn uống nước..” Chắc là hồi nãy uống nhiều rượu quá nên bây giờ khát nước rồi đây. Diệp Quân Phi hít một hơi, tức tối giữ rịt cô trên giường: “Chị ngồi yên đi, tôi đi lấy nước cho!” Bây giờ mà để cô tự mình lấy nước thì chắc sẽ rót nước nóng rồi tự làm mình phỏng mất thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]