Anh đi đến cái bàn nhỏ bên cạnh có bình nước nóng để ở trên. Anh biết bình thường cô hay uống nước lạnh như nước lã, còn khi đến mùa đông, lúc muốn uống nước thì sẽ cho nước lạnh hòa thêm nước nóng là ra được nước ấm. Anh lấy ly rót cho cô ít nước ấm rồi quay về giường. Cũng còn may là cô vẫn ngồi ngoan ở trên giường, tự thế ngồi vẫn nghiêm chỉnh hệt như một học sinh tiểu học vậy. Diệp Quân Phi nhìn một Lăng Y Mộc như thế này, chẳng biết sao không nhịn được mà phì cười. Dường như cô nghe thấy tiếng anh cười nên hất cằm, mở đôi mắt hạnh nhập nhèm kia nhìn anh, mặt đỏ như gấc, đến cả đôi môi cũng đỏ ứng lên. “Uống nước, uống nước…” Cô cứ kêu gào mãi, nhưng tư thế ngồi vẫn luôn giữ vững cái vẻ ngay ngắn ấy. Anh chỉ thấy bộ dạng này của cô trông đáng yêu làm sao. “Được rồi, nước của chị này” Anh nói, đưa ly nước kề bên môi cô thật cẩn thận. Cô vội vàng bưng ly nước lên tu ừng ực hết cả ly, bấy giờ mới thở ra một hơi thật dài ra chiều thỏa mãn lắm, thế rồi lại xoay sang cười với anh, còn nói với anh một tiếng “Cảm ơn” “Đã chưa? Muốn nữa không?” Anh hỏi. Cô chỉ nghẹo đầu sang một bên như đang cố gắng hiểu anh muốn nói gì, thế rồi lâm bầm: “Mệt… muốn… ngủ..” Chỉ ba chữ “ngủ đi” hãy còn chưa kịp nói ra thì cô đã vươn mình kéo lấy tay anh. Anh nhất thời không để ý nên bị cô lôi hẳn lên trên giường. Sau đó, cô liền nằm sát bên cạnh anh, nở nụ cười trông dịu dàng làm sao, đôi bàn tay nõn nà sờ soạng gương mặt anh. “Bình Quân à..” Giọng nói êm ái vang lên bên tai anh, hương vị ngọt ngào lẫn trong hơi thở mang men rượu, lại khiến người ta như mê như say: “Cậu nói nghe xem, sao cậu đẹp trai quá vậy?” Đôi mắt đen của anh bình tĩnh nhìn cô chăm chú, cô của thời khắc này, bộ dạng lúc uống say, mang theo vẻ nhu mì và dễ thương. Bộ dạng này của cô có bao nhiêu người đã từng thấy qua rồi? Tiêu Thiên Định… có phải cũng thấy qua rồi không? Đột nhiên, trong lòng anh dâng lên một cảm giác ghen ghét, ghen ghét trước đây Tiêu Thiên Định đã qua lại với cô, lúc trước khi cô và Tiêu Thiên Định ở bên nhau có phải cũng đã dùng thanh âm mềm mại này gọi tên Tiêu Thiên Định hay không, trước đó cô và Tiêu Thiên Định có bao nhiêu thân mật chứ? “Chị thật sự cảm thấy tôi rất đẹp sao?” Anh nỉ non hỏi, muốn cứ như vậy mà trói cô lại ở bên anh, để cho ai cũng không nhìn thấy được bộ dạng kiều mị này của cô. “Ừm, đẹp trai, Bình Quân là người đẹp nhất mà tôi từng thấy” Cô cúi đầu cười, ngón tay tinh nghịch ấn ấn lên chóp mũi của anh, tựa như anh là một món đồ chơi nào đó rất thú vị, Dường như có thể đem anh làm đồ chơi cũng chỉ có một mình cô mà thôi. Đột nhiên, biểu cảm của cô thay đổi, nụ cười biến mất, thay vào đó là một loại khổ sở: “Bình Quân, tôi sẽ đối xử thật tốt thật tốt với cậu, cậu đừng rời xa tôi có được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]