Lăng Y Mộc chật vật về đến nhà thuê. Từ lúc rời đi vào đêm 30 đó cho đến hôm nay trở về mới chỉ có vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi mà lại như cả đời người.
Nhìn căn phòng thuê nhỏ hẹp, không khí dường như cũng trở nên lạnh lẽo, Lăng Y Mộc không khỏi nở nụ cười khổ. Từ nay về sau chỉ có mình cô sống ở đây.
Sẽ không còn ai bầu bạn với cô, sẽ không còn ai tâm sự cùng cô mỗi đêm khuya tĩnh lặng, cũng sẽ không còn ai mỉm cười, gọi cô là chị!
Cô cầm quần áo đi tắm rửa, rửa sạch những vết bẩn trên người trước rồi bắt đầu thu dọn nhà cửa.
Tuy Dịch Quân Phi chỉ sống ở đây một khoảng thời gian nhưng anh ác đã để lại rất nhiều dấu vết trong căn phòng này, chén đũa, ly nước anh đã sử dụng, khăn lông, bàn chải đánh răng, quần áo, giày dép mà anh đã mặc…
Cô sắp xếp lại từng thứ một, cuối cùng bỏ hết vào một thùng giấy carton.
Tại sao không vứt chúng đi? Cô tự hỏi, mấy thứ này để lại cũng chỉ chiếm không gian mà thôi nhưng cô lại cứ để vậy. Thật buồn cười, cô thế mà còn nhớ đến những tháng ngày sống cùng Bình Quân.
Rõ ràng Bình Quân cũng chỉ là hư ảo, là một lời nói dối mà Dịch Quân Phi đã tạo ra, nhưng… tình cảm mà cô dàng cho Bình Quân lại là sự thật!
Những tháng ngày ở bên Bình Quân, cô rất hạnh phúc, như thể cuối cùng đã không còn cô đơn lẻ bóng một mình nữa.
Lăng Y Mộc cầm đôi găng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209875/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.