Chương trước
Chương sau
Lăng Y Mộc chật vật về đến nhà thuê. Từ lúc rời đi vào đêm 30 đó cho đến hôm nay trở về mới chỉ có vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi mà lại như cả đời người.
Nhìn căn phòng thuê nhỏ hẹp, không khí dường như cũng trở nên lạnh lẽo, Lăng Y Mộc không khỏi nở nụ cười khổ. Từ nay về sau chỉ có mình cô sống ở đây.
Sẽ không còn ai bầu bạn với cô, sẽ không còn ai tâm sự cùng cô mỗi đêm khuya tĩnh lặng, cũng sẽ không còn ai mỉm cười, gọi cô là chị!
Cô cầm quần áo đi tắm rửa, rửa sạch những vết bẩn trên người trước rồi bắt đầu thu dọn nhà cửa.
Tuy Dịch Quân Phi chỉ sống ở đây một khoảng thời gian nhưng anh ác đã để lại rất nhiều dấu vết trong căn phòng này, chén đũa, ly nước anh đã sử dụng, khăn lông, bàn chải đánh răng, quần áo, giày dép mà anh đã mặc…
Cô sắp xếp lại từng thứ một, cuối cùng bỏ hết vào một thùng giấy carton.
Tại sao không vứt chúng đi? Cô tự hỏi, mấy thứ này để lại cũng chỉ chiếm không gian mà thôi nhưng cô lại cứ để vậy. Thật buồn cười, cô thế mà còn nhớ đến những tháng ngày sống cùng Bình Quân.
Rõ ràng Bình Quân cũng chỉ là hư ảo, là một lời nói dối mà Dịch Quân Phi đã tạo ra, nhưng… tình cảm mà cô dàng cho Bình Quân lại là sự thật!
Những tháng ngày ở bên Bình Quân, cô rất hạnh phúc, như thể cuối cùng đã không còn cô đơn lẻ bóng một mình nữa.
Lăng Y Mộc cầm đôi găng tay mà cô đang đan dở trên đầu giường lên, vốn đĩ cô còn định sẽ dành thời gian đan tiếp nó rồi tự tay mang lên cho anh, nhưng bây giờ… đôi gang tay này sế không bao giờ được hoàn thành.
Cô ném găng tay, kim chỉ và len vào thùng carton, sau đó dùng băng keo dán kín miệng thùng carton lại rồi bỏ vào một góc phòng.
Từ nay về sau, cô vẫn sẽ sống một mình, Bình Quân cũng chỉ là một người trong giấc mộng của cô mà thôi, Lăng Y Mộc thâm tự nhủ với bản thân.
Ban đêm, cô không tắt đèn mà để điện sáng ngủ. Lúc trước, sau khi ra tù, không có Bình Quân, cô vẫn luôn để đèn sáng đi ngủ, bởi vì bóng tối sẽ nhắc cô nhớ lại những chuyện ở trong tù. làm cô nhớ tới ở trong tù chuyện này.
Nhưng sau này, khi Bình Quân sống cùng cô, chẳng biết từ bao giờ, cô đã không cần bật đèn mà vẫn có thể chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ thói quen này đã khôi phục trở lại..
Buổi tối, Lăng Y Mộc gọi điện cho Tân Hoa Nhiên, báo cho bạn tốt biết cô đã trở về phòng thuê.
“Ngày mai cậu có ở phòng thuê chứ? Tớ đến tìm cậu” Tân Hoa Nhiên nói.
“Ừ” Cô đáp, dường như ngoại trừ căn phòng thuê này, cô chẳng còn nơi nào để đi nữa.
Đêm nay, Lăng Y Mộc mất ngủ, cứ nhắm mắt lại thì khuôn mặt của Dịch Quân Phi lại hiện lên, mùi máu tươi trong khoang miệng dường như vẫn còn chưa tiêu tán.
Cả đêm cô súc miệng không biết bao nhiêu lần nhưng mùi máu tươi trong miệng vẫn vô cùng rõ ràng Ngày hôm sau, Tân Hoa Nhiên đến phòng thuê, thấy bộ dạng mỏi mệt của Lăng Y Mộc, cô ấy vội vàng hỏi: “Tớ mới xem tin tức sáng nay, hôm qua lúc cậu rời khỏi bệnh viện bị người chặn lại ở cồng à? Có bị thương ở đâu không?”
Lăng Y Mộc lắc đầu, đáp: “Chỉ trông có vẻ chật vật chút thôi, không bị thương”
Nhìn vẻ tự giếu trên khuôn mặt bạn tốt, Tân Hoa Nhiên vừa tức vừa đau lòng. Cô ấy tức những người đó căn bản chẳng biết gì mà lại đi xử xự như thế với một người vô tội, lại đau lòng cho cô bạn thân rõ ràng không uống rượu lại bị kết tội say xỉn rồi làm loạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.