Cô vừa nôn mửa vừa run rẩy, khi nôn đến lúc gần như ngã quy, ngay cả nước chua cũng không nôn được nữa mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài toilet.
Bóng người cao ráo đang đứng ngoài toilet, khuôn mặt điển trai bị sương mù bao phủ.
Con ngươi đen nhánh lạnh lùng nhìn chăm chằm vào cô: “Chán ghét tôi đến mức này rồi à?”
Sắc mặt cô tái nhợt, cô co rúm thân mình như muốn cách xa anh ngàn dặm.
Dịch Quân Phi mím chặt đôi môi mỏng, từ bao giờ anh lại cần người phụ nữ như vậy? Anh là Dịch Quân Phi, ở Thanh Thủy, anh muốn loại phụ nữ gì mà không có chứ?
Còn cô chẳng qua chỉ là mộ người phụ nữ bình thường mà thôi, cho dù có chút thú vị nhưng… anh cũng khinh thường đi chiếm đoạt một người phụ nữ chán ghét anh như thế.
“Được, Lăng Y Mộc, nếu chị đã chán ghét tôi như vậy thì tôi sẽ thả chị đi” Dịch Quân Phi lạnh lùng nói, đôi mắt đào môi xinh đẹp phủ một tầng băng tuyết dày: “Tuy nhiên tôi cũng đã nói rồi, dù tương lai chị có hối hận, tôi cũng sẽ không cần chị nữa. Dịch Quân Phi tôi trước giờ đều không bao giờ cho người nào cơ hội thứ hai”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Lăng Y Mộc chống hai tay lên bồn rửa mặt, dường như phải cố gắng hết sức mới không để mình ngã xụi lơ trên mặt đất.
Điều này có nghĩa là… cô có thể rời khỏi bệnh viện ư?
Cô chỉnh đốn lại bồ quần áo nhăn nhúm trên người, chải chuốt lại mái tóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209874/chuong-147.html