Chương trước
Chương sau
Những vật chứng và những lời khai nhận nhất quán của nhân chứng hôm đó là việc đến nay các cô vẫn không hiểu.
“Những người đó cũng thật quá đáng, dựa vào cái gì mà đối xử với cậu như vậy chứ? Bọn họ chỉ biết đứng ở điểm cao đạo đức rồi đi phê phán người khác chứ căn bản chẳng hiểu biết gì” Tân Hoa Nhiên tức giận nói Lăng Y Mộc vẫn bình tĩnh: “Những điều này không là gì với tớ cả”
Tân Hoa Nhiên nghĩ đến những vết thương trên người bạn tốt, không khỏi thở dài. Lúc trước khi Lăng Y Mộc ra tù, cô ấy đã từng nhìn thấy những vết thương trên cơ thể cô, cũ cũng có mà mới cũng có. Tuy Lăng Y Mộc chưa từng nói với cô ấy mình đã phải trải qua chuyện gì nhưng Tần Hoa Nhiên vẫn có thể đoán được một chút.
E rằng Lăng Y Mộc đã chịu nhiều đau khổ trong tù.
“Bình Quân thật sự là Dịch Quân Phi à?” Tân Hoa Nhiên thay đổi đề tài hỏi “Ừ” Lăng Y Mộc gật đầu.
“Nhưng… nếu anh ta là Dịch Quân Phi thì tại sao lại giả dạng thành một kẻ lưu lạc, ở phòng thuê của cậu lâu như vậy chứ?” Tân Hoa Nhiên nghĩ mãi cũng không hiểu được vấn đền này, chẳng lẽ Dịch Quân Phi có sở thích đặc ư?
“Chuyện này đối với anh ta cùng lắm chỉ là một trò chơi mà thị Lăng Y Mộc chua xót nói. Khi cô nghe anh nói những điều này, trái tim cô như bị bóp chặt, hít thở không thông.
Bình Quân đối xử với cô tốt như vậy, Bình Quân sưởi ấm tay cho cô, luôn thức đợi cô về, an tĩnh nghe cô kể khổ, tất cả chỉ là một trò chơi mà anh tạo nên, thật rất vô lý nhưng lại là sự thật.
“Trò chơi?” Tân Hoa Nhiên khó hiểu.
“Đúng vậy, những kẻ có tiền như bọn họ đại khái là cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán nên muốn chơi đùa một chút để giải trí” Lăng Y Mộc thấp giọng nói.
Trong chốc lát, Tân Hoa Nhiên cũng không biết nên an ủi bạn tốt như thế nào. Thứ mà Lăng Y Mộc hận nhất cũng sợ nhất chính là sự lừa dối Dịch Quân Phi chắc chắn đã giáng cho Lăng Y Mộc một đòn nặng nề.
Lăng Y Mộc ngẩng đầu, nhìn về phía Tân Hoa Nhiên, khế mỉm cười: “Tớ không sao đâu, cậu cứ yên tâm. Hơn nữa bây giờ tớ đã cắt đứt quan hệ vói anh ta, trò chơi của anh ta hẳn đã kết thúc. Dù sao đối với tớ mà nói cũng chẳng có tổn thất gì, cùng lắm chỉ là trở về cuộc sống đơn độc mà thôi”
Tuy cô cười nhưng lại khiến cho Tân Hoa Nhiên muốn khóc. Cô ấy nói: “Để tớ dọn đến đây ở cùng cậu nhé”
“Không cần, Hoa Nhiên, tớ không mong cậu vì tớ mà cãi nhau với người nhà” Lăng Y Mộc nói: “Tớ biết, cậu rất tốt với tớ nhưng tớ không muốn tớ cứ phải mang sự áy náy với cậu trong tương lai, tớ đã thiếu cậu đủ nhiều rồi…
“Đừng nói cái gì mà thiếu với chả nợ, chúng ta là bạn tốt! Lúc trước khi lớp bị mất tiền, tất cả mọi người đều cho rằng là do tớ trộm, chỉ có mình cậu vẫn luôn tin tưởng tớ, đứng ra giúp đỡ tớ, vì thế bây giờ, tớ cũng tin tưởng cậu, cũng muốn giúp đỡ cậu!” Tân Hoa Nhiên nói.
Từ sau sự kiện năm đó, cô ấy đã nhận định Lăng Y Mộc là bạn tốt cả đời của mình!
“Cảm ơn” Lăng Y Mộc lẩm bẩm. Năm đó cô giúp Hoa Nhiên chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức, nhưng bây giờ, Hoa Nhiên vì giúp cô mà đã phải trả giá rất rất nhiều.
“Đúng rồi, sau này cậu định sẽ làm gì?” Tân Hoa Nhiên hỏi.
“Còn có thể làm gì nữa chứ, năm sau tớ sẽ tiếp tục làm ở sở bảo vệ môi trường” Lăng Y Mộc đáp.
“Nhưng chuyện cậu bị chặn lại ở cổng bệnh viện đã bị tung lên mạng, đến lúc đó sở bảo vệ môi trường bên kia cũng sẽ biết chuyện ba năm trước, đồng nghiệp của cậu có thế đối xử với cậu..” Tân Hoa Nhiên lo lắng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.