Editor: Bé Nee
Lục Thanh Nghiêu nắm chặt tay Thẩm Lân Hiên, ánh mắt lạnh thấu xương: "Xem ra lần trước mấy người kia không có giúp anh sửa thói quen tuỳ tiện động thủ."
Thẩm Lân Hiên đau đến nhăn mặt, hắn kinh ngạc nói: "Là anh?"
Chẳng trách hắn luôn cảm thấy kỳ quái, dường như những người đó không quen biết hắn, đánh gần chết mới buông tha hắn.
Lục Thanh Nghiêu buông Thẩm Lân Hiên ra: "Lần sau tôi sẽ đánh gãy tay cậu."
Thẩm Lân Hiên sợ đến mức lui ra phía sau Quý Duy Dật. Ở Long Thành có hai người đàn ông không thể trêu đến, một là Yến Bắc Thần, người còn lại chính là Lục Thanh Nghiêu.
Lương Dĩ Mạt ngước mắt nhìn người đàn ông đang che chở mình, thật ra cô cũng kinh ngạc không kém, nhưng mà có người bảo vệ mình khỏi mưa bão, vậy sao cô phải cự tuyệt nha.
Còn tên anh trai ruột kia của cô, điều gì cũng không làm, thật sự là làm lòng người lạnh buốt.
Yến Bắc Thần nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Lục tổng càng ngày càng tốt bụng, thì ra cô ta và Lục tổng anh còn có loại giao tình này."
Tuy không có chứng cứ, nhưng hiện tại thân thể Lục Thanh Nghiêu và Lương Dĩ Mạt dính sát vào nhau, không bài xích, thật làm người ta nghi ngờ, hai người kia... sợ rằng đã làm.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Thanh Nghiêu trầm xuống, hắn đẩy Lương Dĩ Mạt ra, giọng nói trầm thấp thập phần lạnh lùng: "Bất luận là ai bị đánh trước mặt tôi, tôi cũng sẽ đều ra tay giúp đỡ. Cho dù là một con mèo một con chó, cũng không nên tuỳ tiện tra tấn. Yến tổng hỏi như vậy là cảm thấy cô ta đáng đánh sao?"
Yến Bắc Thần lạnh lùng cười: "Cô ta không đáng bị đánh à?"
Trong lòng mọi người đều biết rõ kẻ tiết lộ ảnh nhạy cảm của Giang Vân Yên là ai.
Cố tình giữa chừng Lục Thanh Nghêu hắn lại làm khó dễ, tìm kẻ chịu tội thay cho Lương Dĩ Mạt.
Lương Dĩ Mạt biết Yến Bắc Thần không thích nguyên chủ, thậm chí là hận thù, ngày thường ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn. Không ai ở đây muốn tát Lương Dĩ Mạt hơn hắn, nhưng hắn là một người có địa vị tất nhiên sẽ không tự mình động thủ, hắn có thể nhìn người khác động thủ.
Lương Dĩ Mạt bị đẩy ra, cô loạng choạng nhưng cũng không tức giận, cô thật sự không có hứng thú nghe Lục Thanh Nghiêu và Yến Bắc Thần đôi co qua lại.
Cô biết cô là nữ phụ, chính là vì biết nên càng không muốn làm vật kê chân, cũng không muốn tham gia vào thế giới của bọn họ.
Cô chỉ muốn tránh thật xa hào quang của nam nữ chủ, sau đó tự do tự tại!
Dù sao không có nữ phụ ác độc như cô, nam chủ và nữ chủ cũng sẽ càng thuận lợi ở bên nhau. Cô không biết bản thân mình có xuyên vào cái hệ thống gì đó không, có thể tuỳ ý tìm đường chết, sau đó trở về thế giới ban đầu.
Nhưng nếu chết xong, ở thế giới cũ cô lại chết thật, vậy không phải là phiền to rồi sao?
Tốt nhất là hãy sống thật tốt, bất luận là ở đâu, cô cũng nhất định phải tồn tại. Cho nên cô không thể vì muốn tác hợp cho nam nữ chủ đi mà tìm đường chết nha!!!!
Tóm lại nữ phụ cô nhất định sẽ không đi theo cốt truyện, cô không thèm làm đâu!
Quý Duy Dật thấy Lương Dĩ Mạt đang từ từ lặng lẽ rời khỏi "chiến trường", hắn càng cảm thấy cô gái này không giống như lời đồn đãi.
Ai nói cô ngu ngốc, cô rất thông minh.
"Lương tiểu thư, tôi đưa cô về." Quý Duy Dật nhìn cô, môi mỏng cong lên.
Lương Dĩ Mạt ngẩn ra, xua tay: "Không cần đâu, tôi về một mình là được rồi."
"Cô không cần khách sáo." Quý Duy Dật tiến lên: "Trên đường chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Lương Dĩ Mạt nhìn nụ cười đầy ý vị của người đàn ông, dường như hiểu ra điều gì, cô kéo cánh tay anh ta: "Vậy tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Nói xong, hai người liền cùng nhau rời đi.
Một đám người không kịp phản ứng bị bỏ lại.
Lục Thanh Nghiêu liếc mắt nhìn người kia đi xa, cô ta còn chưa nói cảm ơn hắn đấy, còn dám cùng tên đàn ông khác kề vai sát cánh rời đi.
"Hả? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Lương Dĩ Mạt vậy mà không làm trò điên trước mặt Yến Bắc Thần, tôi còn tưởng rằng cô ta sẽ không biết xấu hổ giống như trước kia chứ!"
"Ai nói không phải chứ, không lẽ cô ta đổi mục tiêu sao? Kỳ thật Kỳ thật Quý Duy Dật cũng không tệ nha, là kim bài soạn nhạc, vừa có tiền vừa đẹp trai, thoạt nhìn cũng rất có hảo với cô ta nữa."
"Cô gái kia rất quyến rũ, đàn ông nào mà không không thích. Nhìn cô ta như vậy, chắc công phu trên giường cũng không tệ, có tên đàn ông nào mà cầm lòng được?"
Lục Thanh Nghiêu nghe thấy những lời này, không biết vì sao hắn lại nhớ đến buổi tối hôm đó. Tuy rằng bị thuốc mê hoặc thần trí, nhưng hắn lại mơ hồ nhớ rõ bộ dáng động lòng người của Lương Dĩ Mạt.
Cô không nhiệt tình tí nào, giống như đang nỉ non, xin hắn tha cho cô. Nhưng tiếng kêu mỏng manh của cô, như muốn câu dẫn hồn phách hắn, khiến hắn hoàn toàn phát điên.
"Theo tôi nghĩ..." Những người đó còn đang lải nhải lăng mạ vu khống Lương Dĩ Mạt.
Lục Thanh Nghiêu liếc xéo qua: "Không cần lưỡi nữa đúng không?"
Đám người đó lập tức im miệng.
Ánh mắt Lục Thanh Nghiêu lạnh lùng liếc nhìn Yến Bắc Thần, sau đó xoay người rời đi.
Yến Bắc Thần nghiền ngẫm, hôm nay Lục Thanh Nghiêu và Lương Dĩ Mạt rất khác thường.
Đặc biệt là Lương Dĩ Mạt.
Hắn cũng cho rằng cô gái kia sẽ ở trước mặt mình lên cơn điên, nhưng không ngờ từ đầu đến cuối cô ta không hề nhìn mình.
Như vậy cũng tốt, phiền nhất là bị cô ta quấy rối.
"Bắc Thần?" Giang Vân Yên phát hiện Yến Bắc Thần lại đang suy nghĩ gì đó, mỗi lần nhìn thấy Lương Dĩ Mạt hắn đều thất thần như vậy.
"Có chuyện gì vậy?" Yến Bắc Thần luôn dịu dàng với cô, nhưng với người khác hắn luôn lãnh đạm.
"Anh buông tha cho Dĩ Mạt đi, cô ấy đã nhận trừng phạt rồi." Giang Vân Yên mím môi: "Lương gia nuôi em lớn, có ân dưỡng dục, anh đừng tiếp tục làm khó Dĩ Mạt nữa, thu hồi mệnh lệnh đó đi, có được không?" . Đam Mỹ Sắc
"Em luôn tốt bụng như vậy." Đáy mắt Yến Bắc Thần hiện lên vẻ ấm áp dịu dàng: "Được, coi như là nể mặt em, anh bỏ qua cho cô ta, nhưng nếu có lần sau, anh nhất định sẽ không buông tha dễ dàng."
"Em sẽ nói cho cô ấy biết, thật ra anh cũng thấy đấy, cô ấy đã nói cảm ơn." Giang Vân Yên ôn ôn nhu nhu cười: "Bắc Thần, anh là người tốt nhất."
Yến Bắc Thần được cô tán thưởng nên cực kì thoả mãn, môi mỏng khẽ cong.
Sau đó, cô chậm rãi nhìn về phía Lương Mộ Sâm: "Anh Mộ Sâm, mấy ngày nay Dĩ Mạt không về nhà, cô ấy một thân con gái ở bên ngoài cũng không an toàn cho lắm, không bằng đưa cô ấy về nhà đi."
Lương Mộ Sâm hơi nhướng mắt: "Anh không biết cô ta đang ở đâu."
"Không phải Quý tiên sinh đưa cô ấy về sao, gọi cho Quý tiên sinh nói anh ta đưa Dĩ Mạt về nhà đi, đừng để cho người khác hiểu lầm. Dĩ Mạt là con gái, đối với thanh danh cô ấy không tốt." Giang Vân Yên buồn bã nói: "Hơn nữa Quý tiên sinh là người nổi tiếng, nhất định là có không ít paparazzi theo dõi anh ta, nếu truyền ra tin xấu gì đó, chúng ta cũng không có cách nào giải thích được."
Lương Mộ Sâm cau mày: "Em nói đúng, Dĩ Mạt ương bướng tùy hứng, nếu làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Quý tiên sinh thì không tốt, anh đi gọi điện thoại cho anh ta."
Giang Vân Yên âm thầm cười lạnh, Lương Dĩ Mạt chết chắc rồi.
Quý Duy Dật không phải là người soạn nhạc bình thường, mà cô ta lại đầy tai tiếng. Một khi bị truyền thông chụp được, Quý Duy Dật vì bo bo giữ mình, nhất định sẽ giữ khoảng cách với cô ta.
Cứ chờ mà coi!