Editor: Bé Nee
Quý Duy Dật đưa Lương Dĩ Mạt đến cửa tiểu khu.
Hắn nhíu mày: "Cô ở đây à?"
"Tạm thời." Lương Dĩ Mạt mím môi đỏ mọng đầy quyến rũ.
"Có ý gì?" Quý Duy Dật khó hiểu.
"Còn tuỳ thuộc vào quyết định của Quý tiên sinh với nhạc của tôi." Lương Dĩ Mạt cười nhạt: "Nếu Quý tiên sinh cảm thấy thích sau đó lại ký hợp đồng, vậy thì tôi cũng không cần ở đây nữa. Nếu anh không thích, tôi đây chỉ có thể tiếp tục ở đây chờ đợi thôi... Dù sao tác phẩm của tôi cũng không tệ, không sợ không có ai thưởng thức nha."
Quý Duy Dật cong môi mỏng: "Hình như cô đang uy hiếp tôi."
"Hừ, trứng gà không thể bỏ trong một cái rổ, điều này hẳn Quý tiên sinh hiểu rõ, nhất định phải đa dạng hoá đầu tư." Lương Dĩ Mạt cười tươi như hoa, cô thật sự rất khôn khéo.
Cô gái này thật khiến người ta vừa yêu lại vừa hận!
"Tôi còn cho rằng cô sẽ thuận thế đẩy thuyền, ngày mai trực tiếp dọn đến nhà tôi." Quý Duy Dật nhìn cô đầy ẩn ý.
Con ngươi trong trẻo sâu thẩm của Lương Dĩ Mạt hiện lên ý cười.
"Đùa thôi." Quý Duy Dật nghiêm túc lại: "Tôi rất thích tác phẩm của cô. Cô là một cô gái có tài năng, tình yêu chỉ làm hoen ố cô. Cô đưa tất cả bài hát còn lại cho tôi, ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý gửi hợp đồng."
"Giá cả thì sao?" Lương Dĩ Mạt không vì được hắn khen mà choáng váng đầu óc đâu nha.
"Hiện tại một bài là hai mươi vạn, tôi trả cho cô ba mươi vạn." Quý Quy Dật cầm tay lái: "Cô có bao nhiêu bài?"
"Mười bài trong đó có một ca khúc cho album, nhưng mà..." Cô ngưng một chút: "Bán cho anh một bài năm vạn, nhưng mà tôi không bán bản quyền, sau này album phát hành, tôi cũng muốn chia sẻ một chút nha."
Quý Duy Dật nhướng mày: "Cô đã sớm tính toán kỹ?" . Truyện mới cập nhật
"Đương nhiên rồi, tôi không làm khi không chuẩn bị kỹ càng." Lương Dĩ Mạt cười tủm tỉm nói: "Hơn nữa Giang Vân Yên ra album, Yến Bắc Thần và Lục Thanh Nghiêu chắc chắn sẽ ra sức tuyên truyền, còn có anh trai của tôi nữa, nhất định có thể kiếm được không ít tiền."
Chỉ cần bán một cái album, là cô có thể phân chia lợi nhuận, cớ sao mà không làm.
"Ha ha." Quý Duy Dật cười nhẹ, hắn rất thích cô gái đáng yêu lại thông minh này.
"Đúng rồi, chiếc xe của tên săn ảnh kia vẫn luôn đi theo chúng ta." Lương Dĩ Mạt chỉ vào chiếc xe đang đỗ cách đó không xa: "Quý tiên sinh, anh có thể..."
"Cô yên tâm, sẽ không có tai tiếng bê bối gì xảy ra đâu." Quý Duy Dật nói.
"Vậy thật sự là cảm ơn anh nhiều, gặp lại sau." Lương Dĩ Mạt cười tủm tỉm bước xuống xe.
Cô đóng cửa xe, chậm rãi đi về phía tiểu khu.
Quý Duy Dật nhìn bóng lưng mỏng manh như tờ giấy của cô, trong lòng như bị thứ gì đó cào một cái, vừa ngứa ngáy lại vừa thoải mái.
Hắn vừa chuẩn bị đi, điện thoại lại đổ chuông.
"Xin chào?" Giọng Quý Duy Dật trầm trầm.
"Nói cho tôi biết chỗ ở của Dĩ Mạt." Âm thanh trầm thấp của Lương Mộ Sâm truyền đến.
"Anh muốn tìm cô ấy gây phiền toái?" Quý Duy Dật lạnh lùng nói.
Lạnh Mộ Sâm rùng mình: "Dĩ Mạt là em gái tôi, tôi sẽ không thương tổn con bé."
"Lương Mộ Sâm, anh ngồi trên khối gia sản mấy chục tỷ nhà họ Lương, anh cung phụng Giang Vân Yên ăn ngon mặc đẹp ở tốt, còn em gái ruột anh thì sao?" Quý Duy Dật nhịn không được châm chọc: "Ba mẹ anh qua đời, anh lại chăm sóc người thân duy nhất của anh như vậy à?"
"Quý Duy Dật, anh quản nhiều rồi đấy." Lương Mộ Sâm âm trầm nói.
Quý Duy Dật cười lạnh: "Phải không? Vậy anh đừng gọi hỏi tôi, muốn biết thì tự mình đi điều tra, đừng hỏi tôi."
Hắn cúp điện thoại.
Lạnh Mộ Sâm nghe một tiếng 'bip'.
Hắn thở hồng hộc bấm số điện thoại: "Chuyển năm trăm vạn qua cho tiểu thư đi."
"Cho Vân Yên tiểu thư ạ?" Đối phương hỏi.
"Lương gia không phải chỉ có một tiểu thư!" Lạnh Mộ Sâm lạnh lùng nói.
Đối phương ngạc nhiên: "Là cho Dĩ Mạt tiểu thư ạ? Được rồi, tôi hiểu rồi."
Lạnh Mộ Sâm cúp điện thoại, lâm vào trầm tư, có phải hắn đã quá hà khắc với Lương Dĩ Mạt?
___
Hôm sau.
Quý Duy Dật tinh thần sảng khoái đi vào công ty.
Cả đêm hôm qua hắn nghe hết demo do Lương Dĩ Mạt viết, cực kỳ vừa lòng.
Đã lâu rồi hắn không nghe ca khúc nào tốt như vậy.
Vừa ngồi xuống, hắn đã bảo trợ lý đi chuẩn bị một phần hợp đồng.
Không ngờ Lục Thanh Nghiêu lại đến.
Quý Duy Dật biết Lục Thanh Nghiêu rất thích Giang Vân Yên, tuy Giang Vân Yên và Yến Bắc Thần ở bên nhau, nhưng mọi việc của cô ta đều có Lục Thanh Nghiêu tham dự.
Từ quảng bá phim đến quảng cáo, đều có sự hiện diện của hắn.
Hơn nữa hắn còn biết, Lục Thanh Nghiêu và Yến Bắc Thần giống nhau một điểm, cực kỳ chán ghét Lương Dĩ Mạt.
"Lục tổng, sao anh lại tới đây, mời ngồi." Quý Duy Dật cười nhạt.
Lục Thanh Nghiêu ngồi xuống, ngũ quan điển trai không góc chết, hắn lạnh lùng hỏi: "Album của Giang Vân Yên anh chuẩn bị sao rồi?"
"Đã chọn xong giai điệu, chỉ còn phần lời bài hát." Quý Duy Dật cười đáp.
"Bài của Lương Dĩ Mạt?" Lục Thanh Nghiêu đạm mạc hỏi.
"Đúng vậy." Quý Duy Dật dừng một chút: "Lục tổng đại giá quang lâm, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Chẳng lẽ là tới ngăn cản hắn, không cho dùng nhạc của Lương Dĩ Mạt?
"Anh mua nhạc của cô ta bao nhiêu tiền, tôi mua lại gấp ba lần." Đường nét khuôn mặt Lục Thanh Nghiêu cực kì điển trai cũng thập phần âm trầm.
"Tại sao lại như vậy?" Quý Duy Dật có chút bất ngờ.
"Chuyện này anh không cần hỏi." Lục Thanh Nghiêu lạnh giọng nói: "Anh chỉ cần nói giá là được."
Quý Duy Dật cười nhẹ: "Lương Dĩ Mạt bán cho tôi năm vạn một bài, nhưng bản quyền thuộc về cô ấy, hơn nữa cô ấy muốn lợi nhuận."
"Chia thế nào?" Lục Thanh Nghiêu không ngờ Lương Dĩ Mạt trở nên thông minh hơn.
Biết một lần bán đứt bản thân sẽ không được bao nhiêu tiền.
"Chia đôi." Quý Duy Dật ra tay cũng rất hào phóng, chuyện này đối với người khác căn bản là không thể nào.
Lục Thanh Nghiêu nhàn nhạt nói: "Mặt khác chi phí sản xuất album, quảng bá... đều không tính vào. Tôi sẽ trả khoảng này, chia cho cô ta 50%."
Nói cách khác nếu album bán được một trăm vạn, Lương Dĩ Mạt sẽ nhận được năm mươi vạn. Thậm chí là Giang Vân Yên cũng chưa chắc thu được năm mươi vạn.
Nếu bán được càng nhiều, Lương Dĩ Mạt cũng sẽ thu về nhiều hơn.
Quý Duy Dật khá bất ngờ, Lục Thanh Nghiêu lại hào phóng với Lương Dĩ Mạt như vậy.
Cũng không giống như lời đồn, hận cô ấy đến thấu xương.
"Lục tổng, Lương Dĩ Mạt thật sự rất có tài, hơn nữa tôi cảm thấy tài năng của cô ấy là độc nhất vô nhị. Nếu có yêu đương, tôi đoán cô ấy không thể viết ra được một bài nhạc như vậy." Quý Duy Dật ý vị thâm trường nhìn Lục Thanh Nghiêu.
Lục Thanh Nghiêu híp mắt lại: "Anh cảm thấy tôi thích cô ta?"
Quý Duy Dật nhún vai, biết đâu được nha.
Nếu không phải thích, vậy tại sao lại giúp cô ấy lên kế hoạch chu toàn?
Không lẽ ngại tiền nhiều?
Vậy sao hắn không đi làm từ thiện nhỉ, lại cho tiền người mình ghét nhất, không phải rất kỳ quái sao?
"Anh sai rồi, tôi không thích cô ta chút nào, ngược lại rất ghét cô ta." Lục Thanh Nghiêu lạnh lùng nói: "Chẳng qua là cô ta nắm trong tay một số nhược điểm của tôi."
Nhược điểm?
Đường đường là tổng tài của tập đoàn Lục thị, lại bị người ta bắt được nhược điểm?
Hơn nữa trước kia, mọi người đòi đánh Lương Dĩ Mạt, rõ ràng hắn có thể nhân cơ hội ra tay làm Lương Dĩ Mạt câm miệng. Nhưng hắn lại không làm, còn tìm người đánh Thẩm Lân Hiên một trận, đây không phải rất khác thường sao?