Editor: Bé Nee
Cô gái kia mặc một bộ váy đỏ rực như tiểu yêu tinh, thiết kế lệch vai của bộ lễ phục để lộ ra cái cổ thiên nga trắng nõn, làn da trắng như sữa bò, trên nền đỏ thẫm càng trắng như tuyết.
Cô còn có một gương mặt đẹp tuyệt mỹ, đường nét khuôn mặt tinh xảo, trang điểm tinh tế, quyến rũ nhưng không dung tục loè loẹt, khí chất cao lãnh từ trong xương cốt phát ra.
Không ngờ bài nhạc làm người thổn thức này là do cô đàn ra, khiến Quý Duy Dật thập phần kinh ngạc, không ngờ cô lại có tài năng âm nhạc cao như vậy.
"Lương Dĩ Mạt?!" Thẩm Lân Hiên càng thêm khiếp sợ: "Cô ta biết đàn dương cầm từ khi nào?"
Không sai, chính là cô!
Quý Duy Dật đã từng nhìn thấy Lương Dĩ Mạt trên TV, cô không giống như Giang Vân Yên có hai ông chủ lớn Lục Thanh Nghiêu và Yến Bắc Thần sủng, có được tài nguyên tốt. Tuy cô là thiên kim của Lương gia, nhưng chỉ có thể quay ở tuyến 3 tuyến 4, cũng rất thảm.
"Lôi cô ta ra ngoài! Ai cho cô ta ở đây mê hoặc người!" Thẩm Lân Hiên rất tức giận.
Hắn ra lệnh, lập tức có bảo vệ chạy tới, chuẩn bị kéo cô gái đang chơi đàn từ trên cao xuống.
"Khoan đã." Quý Duy Dật ngăn bảo vệ lại, ánh mắt lạnh như băng: "Tôi có cho các anh động thủ à?"
Hai người bảo vệ lập tức không dám nhúc nhích.
Lương Dĩ Mạt nghe bọn họ nói chuyện, khẽ cong cánh môi tuyệt đẹp, tiếp tục diễn tấu.
Bởi vì được Quý Duy Dật thưởng thức, những người khác cũng đều đi qua để lắng nghe.
Bài nhạc Lương Dĩ Mạt diễn tấu chưa ai nghe qua nhưng lại rất hay và khiến nhiều người mê mẩn. Quý Duy Dật cũng như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nghe bản nhạc này, từng nốt nhạc như chạm sâu vào tâm hồn hắn. Hắn biết bản nhạc này sắp đến hồi cao trào, những người khác cũng vậy, ngay cả Thẩm Lân Hiên vốn không thích Lương Dĩ Mạt lúc yên tĩnh lắng nghe, cũng có loại cảm giác này.
Tuy nhiên, bản nhạc đột nhiên dừng lại.
Mọi người kinh ngạc.
Lương Dĩ Mạt chậm rãi buông hai tay trắng nõn xuống, đứng lên, đôi môi đỏ mọng cong thành hình vòng cung tao nhã, thong thả ung dung đi về phía Quý Duy Dật, yêu hoặc như Banshee*, giống có thể nhiếp hồn đoạt phách.
Banshee: Banshee là một ma nữ trong văn hóa Ireland và Scotland. Thực chất, đây là một nàng tiên nữ đơn độc, cô quả sống trong rừng sâu.
"Tại sao không đàn nữa?" Quý Duy Dật mở miệng trước, hắn biết mục tiêu của cô gái này là mình.
"Nghe có hay không?" Giọng nói Lương Dĩ Mạt nhẹ nhàng, nhưng không hề mỏng manh.
"Ừ." Quý Duy Dật nhướng mày: "Bản nhạc này là do cô viết?"
"Là tôi viết." Lương Dĩ Mạt cười từ tốn: "Tôi nghĩ Quý tiên sinh nhất định rất muốn nghe hết đoạn sau."
Quý Duy Dật nhìn cô thật sâu, hắn biết cô gái này có tiếng xấu ra sao, nhưng hắn luôn có cảm giác cô dường như rất khác biệt, khác biệt đến mức tột cùng là hấp dẫn chết người.
"Cô muốn mời tôi đến nhà cô nghe sao?" Quý Duy Dật cười đầy ẩn ý.
"Thật ra tôi cũng không ngại, nhưng nhà tôi nhỏ hẹp, sợ là không thích hợp." Lương Dĩ Mạt cười lạnh: "Không bằng..." Cô nói xong liền cúi người, kiễng chân bên tai hắn thì thầm: "Ngày mai ở phòng làm việc của anh."
Yêu tinh!
Tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, tư thế ái muội như vậy, khiến người ta không khỏi đen tối nha...
Quý Duy Dật đang chuẩn bị trả lời, liền nghe thấy có người lạnh lùng nói: "Lương Dĩ Mạt, cô đang làm gì?!"
Đôi mắt to tròn của Lương Dĩ Mạt trầm xuống, bất mãn nhìn kẻ quấy rầy, thì ra là anh trai Lương Mộ Sâm của cô nha.
"Quý tiên sinh, em gái tôi không hiểu chuyện, anh đừng chấp nhặt với nó." Lương Mộ Sâm đi tới, đẩy Lương Dĩ Mạt ra.
"Cô ấy không có không hiểu chuyện." Quý Duy Dật nhẹ nhàn nói.
Lương Dĩ Mạt cong môi nhìn hắn, ý nói "Cảm ơn".
Cô có đôi mắt rất đẹp và biết nói.
Tâm trạng Quý Duy Dật có chút vui hơn.
Trên lầu hai, Lục Thanh Nghiêu nhìn xuống, đôi mắt lãnh lẽo nham hiểm, lần đầu tiên hắn chú ý tới tiếng dương cầm, hắn đã sớm nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tỏa sáng ngồi ở chỗ kia đàn dương cầm.
Những tác nhỏ của cô gái với tên đàn ông kia, hắn đều nhìn thấy.
Cái yêu nữ này!
Không hiểu tại sao, hắn lại có cảm giác phẫn nộ.
Mà ở thời điểm hắn chuẩn bị đi xuống, Lương Mộ Sâm đã xuất hiện.
Lạnh Mộ Sâm nhíu mày thật sâu: "Lương Dĩ Mạt, cô mấy hôm nay không về nhà, lại còn chạy đến đây phá rối. Cô muốn làm gì?"
"Phá rối?" Lương Dĩ Mạt cười lạnh: "Tôi là tới hiến khúc, Quý tiên sinh thích nhạc của tôi, tôi muốn cho anh ta nghe nhạc không được à?"
"Quý tiên sinh phải chuẩn bị album cho Vân Yên, làm gì có thời giờ nghe bản nhạc dở hơi của cô, đừng làm chuyện mất mặt." Lương Mộ Sâm khiển trách.
Lương Dĩ Mạt trả lời lại một cách mỉa mai: "Dở hơi không có ý nghĩa? Vậy anh cũng là con heo không biết thưởng thức."
Sắc mặt Lương Mộ Sâm đen lại.
"Lương tổng, anh cần gì làm khó dễ như vậy?" Quý Duy Dật chậm rãi mở miệng: "Nghe nói Lương tổng thập phần nho nhã, sao lại không nói tình cảm với em gái ruột?"
Lương Dĩ Mạt cảm động nhìn Quý Duy Dật, không hổ là nam phụ tỉnh táo nhất trong quyển sách này nha!
Đúng là một người đàn ông tốt, nhưng lại là nam phụ.
Lục Thanh Nghiêu từ xa nhìn Lương Dĩ Mạt, thấy cô dùng đôi mắt hồ ly tinh nhìn Quý Duy Dật, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của hắn lập tức trầm xuống.
"Thật xin lỗi, chúng tôi tới trễ." Một giọng nói trong trẻo từ phía sau đám người truyền đến.
Mọi người tự động dãn ra thành hai hàng, liền thấy một cặp nam nữ khoác tay nhau, thong thả ung dung đi tới.
Bọn họ đúng là nam nữ chính Yến Bắc Thần và Giang Vân Yên trong quyển sách này.
Yến Bắc Thần vừa nhìn thấy Lương Dĩ Mạt, đôi mắt híp lại nghiêm nghị, hắn lạnh lùng nói: "Ai cho cô ta xuất hiện ở đây, tống cổ cô ta ra ngoài."
Trong lòng Lương Dĩ Mạt thực bất đắc dĩ, nam chính nhìn thấy nữ phụ luôn đem lại tai hoạ, đều sợ thành như vậy.
"Bắc Thần, anh đừng như vậy, nói sao đi nữa thì Dĩ Mạt cũng là em gái Mộ Sâm, là chị gái của em." Giang Vân Yên thập phần thiện lương.
"Em quên cô ta đã đối xử với em như thế nào rồi?" Yến Bắc Thần lạnh giọng nói.
"Anh coi như cho em một chút thể diện đi." Giang Vân Yên khẩn cầu.
Yến Bắc Thần chiều chuộng cô, đương nhiên cũng sẽ nghe cô.
"Cảm ơn." Lương Dĩ Mạt nhìn về phía Giang Vân Yên.
Mọi người sửng sờ.
Ngay cả Giang Vân Yên nhận được lời cảm ơn cũng sửng sốt.
Cô vẫn là Lương Dĩ Mạt à?!
Lương Dĩ Mạt kinh ngạc nhìn mọi người: "Tôi nói gì sai à?"
"Cô cũng biết nói cảm ơn sao?" Thẩm Lân Hiên mỉa mai.
"Tất nhiên, tôi là một người có hiểu biết. Tôi sẽ không châm chọc bài hát của người khác là dở hơi, càng không đánh phụ nữ trước mặt mọi người." Lương Dĩ Mạt nói với vẻ mỉa mai, cô có kiêu ngạo của cô, khẽ hất cằm, đôi mắt to tròn sắc bén, quyến rũ nhưng không hề yếu đuối.
Mắt Quý Duy Dật sáng lên, anh ta thích phụ nữ vừa có cá tính vừa đặc biệt.
"Lân Hiên, xin lỗi Lương tiểu thư." Quý Duy Dật hạ giọng, thanh âm tràn ngập cảm giác áp bách.
"Em không muốn!" Thẩm Lân Hiên cau mày: "Tại sao em phải xin lỗi cô ta?"
"Không cần, tôi chưa bao giờ so đo với chó." Lương Dĩ Mạt cười ngượng ngùng nói.
Thẩm Lân Hiên tức giận đến mức phùng mang trừng mắt, hắn giơ tay lên, lại muốn đánh người.
Ánh mắt Quý Duy Dật trầm xuống: "Lân Hiên!"
Thẩm Lân Hiên không kịp thu tay lại, bàn tay đã hạ xuống.
Lương Dĩ Mạt đang định tránh né, đột nhiên bên hông có một cánh tay kéo cô qua phía bên cạnh, cô loạng choạng đứng không vững, bờ vai mảnh khảnh ngã vào lòng ngực rắn chắc. Vừa ngẩng đầu lên, cô và mọi người đều ngây ngẫn.