Cứ như vậy, quan hệ của hai người liền xuất hiện vết rách, nếu không phải nương kịp thời phái người đến khuyên can, nếu không đã chiến tranh lạnh rồi.
Nghe được lời của Mộc Phỉ, đầu ngón tay bén nhọn của ả ngừng lại, lặng lẽ thu tay về, còn chưa kịp hỏi kỹ, Mộc Phỉ bên kia đã nhanh chóng đứng thẳng người dậy, mắt to tròn giống như hạt chân châu đen hàm chứa ý cười vui vẻ nhìn ả.
Chỉ thấy nàng cầm một miếng điểm tâm hình vuông trong khay lên, đưa đến trước miệng đại nương, giọng dễ nghe như tiếng chuông bạc, trong vắt du dương:
“Vừa khéo đại nương, món điểm tâm này có thể làm máu huyết lưu thông, không tin người có thể nếm thử một chút, hiệu quả vô cùng rõ rệt.”
Xảo Nương thuận tay nhận lấy điểm tâm của Mộc Phỉ đưa cho, ngậm vào trong miệng. Chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng, còn có một ít mùi thuốc tản ra trong miệng, lại không cảm thấy vị đắng, nhàn nhạt mát lạnh, Xảo Nương hoài nghi nhìn Mộc Phỉ, có loại điểm tâm nào cứ vào miệng là tan ngay không còn sót thứ gì sao, có thể trị tốt bệnh của ả sao?
Đột nhiên mặt Mộc Phỉ như phóng đại trước mặt ả, trong miệng bị nàng đút thêm một miếng nữa, sau đó bên hông đau xót, ả chưa kịp thưởng thức mùi vị, ôm eo đứng lên mắng to:
“Tốt lắm đồ tiện nhân, dám hãm hại lão nương, lần trước chính là ngươi làm lão nương xém chút đi chầu diêm vương, lão nương tê liệt nửa người cũng là do ngươi ban tặng, không nghĩ tới trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-manh-y-tai-nu/1634636/chuong-47-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.