047.(3)
Mắt Mộc Phỉ như ánh nến bị giập tắt, ảm đạm xuống, nàng gượng cười giải thích:
“Phụ thân có việc gấp, đi xử lý rồi.”
“À.” Liễu Nhiễm cũng không nghi ngờ, tiếc nuối nói:
“Thật tiếc quá, vốn hôm nay có thể tụ tập đầy đủ, chờ sau khi cửa hàng đóng cửa, liền đi Túy Tiên lâu ăn cơm, tiếp tục làm thịt Sở ca ca một trận.”
Mộc Phỉ nặn ra nụ cười, phối hợp lắc đầu thở dài:
“Phải ha, thật đáng tiếc.”
Liễu Thiên Sở như có chút suy nghĩ, thâm sâu nhìn Mộc Phỉ, tiểu nha đầu này nhìn vậy mà không đơn giản, y thuật cũng không kém Dương đại phu.
Sau khi hai vị thôn trưởng thấy mấy người Liễu Thiên Sở tới, rối rít chạy tới chào hỏi, tuy hai người là trưởng bối, nhưng bàn về địa vị thì họ thua xa Liễu Thiên Sở.
“Cửa hàng này là một chút tâm ý của tại hạ, phiền hai vị tiền bối thay ta chiếu cố cho cháu gái ta một chút.”
Liễu Thiên Sở hạ thấp thân thể, hai tay chắp lại thở dài, thái độ rất cung kính, hai trưởng thôn Tưởng, Lý hưởng thụ nghe, xong khoát tay lia lịa, luân phiên nói “Không dám nhận, nhất định hết sức” các loại.
“Để cho Tưởng trưởng thôn đọc diễn văn, sau đó thu xếp hết thảy, dù sao cháu gái ta cũng ở trong thôn Tương Sơn.” Liễu Thiên Sở biết Tưởng trưởng thôn không muốn đọc diễn văn, liền cất giọng cho cái bậc thang đi xuống, tránh làm ông mất mặt.
Lý trưởng thôn vuốt vuốt rây dê, gật đầu không ngừng:
“Đúng đúng, Tưởng lão đệ sẽ không từ chối đâu.”
“Vậy tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-manh-y-tai-nu/1634637/chuong-47-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.