“Phụ hoàng.” Thái Tử đầy mặt nôn nóng, ngửa đầu nhìn hoàng đế, thành khẩn nói: “Tuy nhi thần không biết vì sao phụ hoàng tức giận, nhưng thân là thần tử, không thể phân ưu cho phụ hoàng, ngược lại khiến phụ hoàng tức giận, đó là lỗi lớn nhất của nhi thần. Nhi thần đần độn, đích xác không biết chuyện phụ hoàng nói là chuyện gì. Nhi thần chỉ cầu phụ hoàng nói rõ nhi thần sai chỗ nào, sau này nhi thần nhất định chú ý sửa lại, tuyệt đối không tái phạm.” Hắn nói khẩn thiết, vẻ mặt bằng phẳng vô tội: “Sâm đệ, là đệ nói gì đó với phụ hoàng sao?” “Nếu khanh không làm việc gì sai, sợ gì người khác nói?” Hoàng đế lạnh lùng hỏi: “Hộ Bộ thị lang Vưu Ngôn Nhiên là khanh tiến cử có đúng không? Hơn nữa sau khi hắn làm Hộ Bộ thị lang đi lại với khanh cũng phá lệ gần, hắn làm những chuyện đó, chẳng lẽ khanh không biết sao?” Cô đương nhiên biết rõ, việc này chính là cô đào hố, chỉ chờ Từ Lệnh Sâm nhảy xuống thôi. Sổ sách căn bản không có vấn đề, lão Phó cũng là người Vưu Ngôn Nhiên an bài, hắn cố ý nói một sơ hở cho Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Sâm nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này vạch trần trước mặt hoàng đế. Mà hắn và Vưu Ngôn Nhiên liền có thể cắn ngược lại một cái, lấy ra sổ sách chân chính, nói Từ Lệnh Sâm giả tạo sổ sách, chèn ép dị kỷ, hãm hại trung lương, người phối hợp Từ Lệnh Sâm chính là lão Phó. Dù sao hắn đã an bài nhân thủ đi tìm lão Phó, không được bao lâu, lão Phó sẽ “sợ tội tự sát”, đến lúc đó cho dù Từ Lệnh Sâm có tám cái miệng cũng không giải thích được. Từ Lệnh Sâm đổ, hắn sẽ không còn uy hiếp, đế vị sớm hay muộn cũng là vật trong bàn tay hắn. Thái Tử nói: “Vưu Ngôn Nhiên thật là người nhi thần tiến cử, nhi thần cũng xem như tương đối hiểu biết hắn. Cái khác nhi thần không dám nói, nhưng tuyệt đối có thể bảo đảm Vưu Ngôn Nhiên làm người trung hậu, tận trung chức vụ, làm việc cần cù chăm chỉ.” Từ Lệnh Sâm cười lạnh nói: “Thái Tử điện hạ, huynh xác định Vưu Ngôn Nhiên làm người trung hậu, xác định hiểu biết hắn sao?” Thái Tử thấy trong mắt Từ Lệnh Sâm mang theo trào phúng, ẩn ẩn có vài phần đắc ý, trong lòng thật muốn cười to. Từ Lệnh Sâm nhất định cho rằng bắt nhược điểm của mình, vậy để hắn bắt đi thôi! Thái Tử nghiêm mặt nói: “Hiện giờ Sâm đệ kiêm quản Binh Bộ, Hộ Bộ, Vương thượng thư lại bệnh nặng ở nhà, Vưu Ngôn Nhiên có lẽ năng lực không bằng Vương thượng thư, làm gì khiến Sâm đệ bất mãn, nhưng ca ca có thể bảo đảm, Vưu Ngôn Nhiên không đủ thông minh, nhưng hắn trung hậu trung thành, cần cù tiết kiệm, đủ để đền bù khuyết điểm. Nếu thực sự có chỗ nào đắc tội Sâm đệ, mong Sâm đệ nể mặt ca ca, bỏ qua một lần.” Hay cho một Thái Tử trạch tâm nhân hậu! Từ Lệnh Sâm nhướng mày, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh: “Thái Tử điện hạ nói sai rồi, Vưu Ngôn Nhiên dám cả gan làm loạn như thế, chính là bởi vì hắn thông minh, quá giảo hoạt, còn về trung hậu trung thành, thứ cho mắt thần đệ vụng về, vẫn chưa nhìn ra.” Hoàng đế cũng không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn hai người đấu võ mồm, mãi đến lúc Lý công công cao giọng thông báo Vưu Ngôn Nhiên tới, hoàng đế mới quát khẽ: “Làm hắn tiến vào!” “Thần Vưu Ngôn Nhiên gặp qua Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế.” Vưu Ngôn Nhiên cũng cảm thụ được không khí giương cung bạt kiếm trong Dưỡng Tâm Điện, lúc hắn quỳ xuống, không dấu vết nhìn thoáng qua Thái Tử, Thái Tử cho hắn một ánh mắt, Vưu Ngôn Nhiên biết phía trước đã trải chăn xong, trong lòng phi thường nắm chắc. Người tuy rằng quỳ, eo lại đĩnh thẳng tắp, cảm thấy chính mình thực mau sẽ lập công lớn. Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hoàng đế chất vấn: “Vưu Ngôn Nhiên, ngươi biết tội chưa!” Đầu Vưu Ngôn Nhiên chạm vào mặt đất: “Hoàng Thượng, vi thần không biết.” “Vưu Ngôn Nhiên, lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ!” Từ Lệnh Sâm quát lớn: “Trước mặt Thánh Thượng còn dám ăn nói bừa bãi, ngươi chính là phạm tội khi quân!” “Điện hạ!” Vưu Ngôn Nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt “uy vũ không thể khuất”: “Từ khi ngài đi Hộ Bộ, mọi chuyện vi thần đều phối hợp, cẩn thận tỉ mỉ, mong muốn mọi chuyện đều làm được tốt nhất. Ngài lại bởi vì vi thần là người Thái Tử tiến cử, mọi cách làm khó dễ vi thần, nơi chốn khắc nghiệt, nhưng ngài là người Thánh Thượng phái tới, vi thần không dám có bất luận câu oán hận gì.” “Cho dù sáng nay ngài đột nhiên ném sổ sách tới trước mặt vi thần, vi thần cũng có thể chịu đựng. Nhưng ngài bôi nhọ vi thần như vậy, xin thứ cho thần thật không thể nhịn!” Vẻ mặt Vưu Ngôn Nhiên kiên quyết, phanh phanh phanh dập đầu với hoàng đế: “Hoàng Thượng, vi thần lấy tánh mạng đảm bảo, thuế ruộng và sổ sách tương xứng, thần tuyệt đối không gian lận, Ninh Vương thế tử lại bôi nhọ vi thần, xin Thánh Thượng làm chủ cho vi thần.” Đoạn lời nói này là Vưu Ngôn Nhiên ngầm cân nhắc thật lâu, vừa có thể thể hiện chính mình nhẫn nhục phụ trọng, vừa bôi đen Từ Lệnh Sâm, quả thực là một công đôi việc. Thái Tử cũng cảm thấy Vưu Ngôn Nhiên biểu hiện thực tốt, trong lòng âm thầm gật đầu. Đúng như câu “Người đắc đạo có nhiều người giúp đỡ, người không thành công không ai giúp”, có nhân tài như Vưu Ngôn Nhiên, Tử Thần tiên sinh tương trợ, chính mình cần gì sầu nghiệp lớn không thành?
“Tốt, tốt, tốt! Trẫm cũng không biết cháu trai trẫm tỉ mỉ dạy dỗ thế nhưng là người như vậy, nếu không phải hôm nay Vưu thị lang nói những lời này, chỉ sợ trẫm vẫn chưa hay biết gì.” Hoàng đế giận cực ngược lại cười, từ ghế trên đứng lên, chống ngự án, ánh mắt như điện trừng mắt Vưu Ngôn Nhiên. “Hoàng Thượng, vi thần có tội, vi thần hẳn là sớm ngày bẩm báo Thánh Thượng.” “Phụ hoàng, dù sao Sâm đệ còn tuổi trẻ, tuy hắn xem nhi thần không vừa mắt, vì tư dục chèn ép Vưu Ngôn Nhiên, nhưng nhi thần tin tưởng hắn tuyệt đối không cố ý, xin phụ hoàng cho Sâm đệ một cơ hội hối cải để làm người mới……” “Câm miệng!” Hoàng đế gầm lên một tiếng, ánh mắt trừng mắt Thái Tử như lưỡi đao lạnh băng: “Hộ Bộ thị lang Vưu Ngôn Nhiên trước giấu báo để tang, sau lại bôi nhọ Ninh Vương thế tử, hạng người vô tình vô nghĩa lòng lang dạ sói thế nhưng cũng dám tự nhận là trung thần, khi quân võng thượng, tội không thể tha thứ, lệnh Hình Bộ bắt lấy Vưu Ngôn Nhiên, xử trí theo luật.” Vưu Ngôn Nhiên như bị sét đánh, sắc mặt như màu đất, run run rẩy rẩy, nói cũng không nói ra lời. Đầu xuân năm nay mẹ già của hắn chết bệnh, mà phía Thái Tử lại muốn trọng dụng hắn, nếu hắn về quê chịu tang, ba năm sau chỉ sợ Thái Tử sớm đăng cơ, cũng không còn nhớ rõ hắn. Vì có thể được tòng long công, vì ngày sau trở thành cấp dưới đắc lực của Thái Tử, vì trở thành các lão được mọi người hâm mộ, cuối cùng hắn lựa chọn giấu diếm để tang, dặn người trong nhà không làm tang sự, chỉ nói mẹ già được hắn đón đến kinh thành, trên thực tế người đã nhập liệm, quan tài để ở quê quán. Nhưng chuyện này thần không biết quỷ không hay, ngay cả chính hắn đều cảm thấy mẹ già còn sống, sao Hoàng Thượng lại biết? Hắn không biết là ai để lộ tiếng gió, nhưng biết chính mình xong rồi! Ngự tiền thị vệ lẫm lẫm sát khí đi vào, kéo Vưu Ngôn Nhiên đi. Giấu báo để tang, bôi nhọ thế tử, khi quân võng thượng, ba tội này cộng lại, hắn phạm là tội chém đầu! Vưu Ngôn Nhiên cũng không xin tha, như chó chết mặc cho ngự tiền thị vệ kéo đi. Ánh mắt Hoàng đế như sấm điện, mang theo cơn giận lôi đình nhìn Thái Tử: “Thái Tử, khanh có gì muốn giải thích?” Lông tơ Thái Tử dựng đứng, thanh âm có vẻ hơi chột dạ: “Nhi thần…… Nhi thần không biết Vưu Ngôn Nhiên là kẻ như thế……” “Đủ rồi!” Hoàng đế không lớn tiếng răn dạy, chỉ mỏi mệt nói: “Khanh đi xuống đi.” Không quát lớn, không giáo huấn, không trừng phạt, chỉ là thất vọng nồng đậm. Trong lòng Thái Tử lạnh căm căm, cảm thấy chính mình giống như đạp lên bông, một chân cao một chân thấp. Thái tử luôn miệng nói Vưu Ngôn Nhiên trung hậu thành thật, lời lẽ chính đáng nói chính mình có thể đảm bảo nhân phẩm của hắn, còn nói Từ Lệnh Sâm bài trừ dị kỷ, chèn ép triều thần. Lại không ngờ chuyện thế nhưng ra đường rẽ. Từ Lệnh Sâm! Từ Lệnh Sâm tất nhiên đã sớm biết Vưu Ngôn Nhiên giấu báo để tang, lại ẩn nhẫn không phát, làm bộ mắc mưu, trên thực tế lại là kế trong kế. Đáng giận nhất chính là Vưu Ngôn Nhiên lại là kẻ phẩm hạnh ti tiện như thế, nếu không phải Vưu Ngôn Nhiên làm hỏng chuyện lớn, giờ phút này bị đuổi ra chính là Từ Lệnh Sâm mà không phải hắn cái này Thái Tử. Đáng giận! Từ Lệnh Sâm vừa đến Hộ Bộ liền diệt trừ Vưu Ngôn Nhiên, trước mắt Vương thượng thư ở nhà dưỡng bệnh, cứ như vậy, chẳng phải là Hộ Bộ sẽ rơi vào trong túi Từ Lệnh Sâm, hắn ở Hộ Bộ chẳng phải là nói một là một, kỷ luật nghiêm minh? Thái tử không thể bảo vệ Vưu Ngôn Nhiên, bị hoàng đế đuổi ra Dưỡng Tâm Điện, việc này tất nhiên thực mau truyền đi. Bên này giảm bên kia tăng, địa vị Từ Lệnh Sâm càng ngày càng ổn, mà Thái Tử là hắn càng ngày càng tràn ngập nguy cơ. Trong lòng Thái Tử lạnh lạnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua Càn Thanh cung, phụ hoàng, nếu ông vô tình trước, đừng trách ta bất nghĩa. Trở lại Đông Cung, Thái Tử lập tức tìm phụ tá thương nghị.
Chúng phụ tá nghe xong đều biến đổi sắc mặt, có người nói Thái Tử nên dâng sổ con tự biện, có người nói Thái Tử giải thích với hoàng đế nói cũng không quen thuộc Vưu Ngôn Nhiên, còn có người khuyên Thái Tử dùng khổ nhục kế quỳ cầu hoàng đế tha thứ…… Thái Tử nghe xong, nửa ngày không nói lời nào, nhìn về phía Tử Thần tiên sinh: “Tiên sinh, ông có ý kiến gì không?” Tử Thần tiên sinh nghe Thái Tử kể xong, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Từ xưa đến nay làm người khó nhất chính là Thái Tử, nhìn chung các đời lịch đại, Thái Tử có thể thuận lợi đăng cơ ít càng thêm ít. Trước mắt tình trạng này, chỉ có rat ay trước chiếm lợi thế, phụ thuộc, không phải là kế lâu dài.” Tử Thần tiên sinh nói mấy câu quả thực nói đến trong lòng Thái Tử, hắn đã sớm xem hoàng đế không vừa mắt, đã sớm muốn chính mình thượng vị, trên thực tế hắn đã âm thầm làm chuẩn bị đoạt vị, chỉ là trong lòng mọi người biết rõ nhưng không nói ra thôi. Nhưng hiện tại hắn nhịn không nổi, hắn muốn đặt việc này ra bên ngoài, chỉ là chính mình không tiện mở miệng thôi. Cho nên hắn mới hỏi ý kiến những người khác, những phụ tá đó nói căn bản không hợp tâm ý hắn, vẫn là Tử Thần tiên sinh hiểu biết hắn. Thái Tử càng thêm cảm thấy Tử Thần tiên sinh không giống những người tầm thường, hắn nhìn Tử Thần tiên sinh, hạ quyết tâm nói: “Tử Thần tiên sinh, ông nói rất đúng, cô là Thái Tử, giang sơn Đại Tề sớm hay muộn cũng sẽ là của cô, hiện tại cô chẳng qua là chuẩn bị, sớm ngày thu vào túi vật vốn dĩ thuộc về cô thôi.” Những phụ tá đó cũng biết ý Thái Tử, sôi nổi phụ họa, cũng có không ít người âm thầm ghi hận Tử Thần tiên sinh. Nếu ông ta đã biết suy nghĩ của Thái Tử, vì sao không sớm chút nói ra, mà lại ra vẻ cao thâm, chờ bọn họ đều nói xong ông ta mới nói. Làm như vậy còn không phải là muốn nhìn bọn họ xấu mặt sao? Thật là bụng dạ khó lường! Thái Tử được mọi người phụ họa, liền nói: “Một khi đã như vậy, phải bắt khẩn thời gian bán lương thực.” “Điện hạ, lương thực đã trên đường đi Bắc Cảnh, thực mau là có thể vận chuyển ngựa về.” Năm trước Thái Tử và Từ Lệnh Kiểm hãm hại Trần Ung khi bình định Đặng Tam Mậu ở Phúc Kiến giết lương dân giả mạo công, cuối cùng bị kiểm chứng là vu cáo, Thái Tử bị hoàng đế lạnh giọng răn dạy. Từ đó về sau, Thái Tử cảm giác được nguy cơ thật sâu. Hắn cảm thấy hoàng đế không đáng tin cậy, vị trí Thái Tử của hắn cũng không xong, nếu muốn thuận lợi đăng cơ, vẫn phải dựa vào chính mình, trong tay phải có người, phải có binh, mà tất cả đều yêu cầu tiền tài. Hắn liền nghĩ cách điều tâm phúc đáng tin của chính mình đi Giang Nam, trong đó có huyện lệnh và chủ sự thương bộ Hộ Bộ phái đến chuyên môn quản lý tồn kho lương. Được ý bảo của Thái Tử, huyện lệnh và chủ sự thương bộ cấu kết, dọn đi hơn phân nửa hàng tồn trong kho lương, lương thực bên trong bị vận chuyển đến Bắc Cảnh đổi lấy ngựa vận trở lại kinh thành, lại lấy giá cao bán ra, được đến tiền dùng để hối lộ mượn sức quan viên trong triều. Nghe được phụ tá nói như vậy, Thái Tử cười lạnh: “Mang lương thực đi Bắc Cảnh để đổi lấy ngựa chỉ sợ còn chưa đủ, tự nhiên phải lại vận mấy phê từ Giang Nam tới.” Giang Nam? Vậy không phải lương thực tồn kho, nhưng lương thực tồn trong kho lương đều đã dọn đi hơn phân nửa, tiếp tục như vậy, chẳng phải là dọn không kho lương? Năm nay Giang Nam chỉ lũ lụt diện tích nhỏ, chỉ dùng Dương Châu phủ tồn lương, nhưng ai có thể bảo đảm sang năm nhất định mưa thuận gió hoà? Lỡ như sang năm có thiên tai, thu không được lương thực, chỉ sợ phải mở kho lương đi cứu trợ. Chúng phụ tá hai mặt nhìn nhau, một người trong đó nói: “Thái Tử, trong tay chúng ta người liên lạc cũng không ít, chờ bán ra ngựa từ Bắc Cảnh về là đủ rồi.” Vì thượng vị, bán lương thực cho Thát Đát, lỡ như sang năm có tai hoạ, mà Thát Đát lại khởi binh, chẳng phải là loạn trong giặc ngoài? Chúng phụ tá đều cảm thấy Thái Tử mổ gà lấy trứng, chỉ thấy lợi trước mắt, thật sự không thể thực hiện. “Không đủ!” sắc mặt Thái Tử phát lạnh, trong giọng nói cũng mang theo bảo thủ, hắn chịu đủ rồi những ngày tháng ăn nhờ ở đậu như vậy, hắn nhịn không nổi, hắn muốn thu thập càng nhiều tiền, bảo đảm lần này khởi sự không có một phần vạn thất bại. “Cô biết các ý khanh, nhưng hiện giờ là lúc phi thường, bất chấp nhiều như vậy.” Tử Thần tiên sinh khen: “Đúng là người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, điện hạ làm vậy cũng là bị bất đắc dĩ. Lần này xem như mượn lương thực từ Giang Nam đi, ngày nào đó chuyện lớn thành công, lại ban bố mấy chính sách thi ân với bá tánh Giang Nam là được.” Thái Tử thật cao hứng: “Tử Thần tiên sinh nói đúng lắm!” Khách và chủ hai người nhìn nhau cười, có không ít phụ tá đột nhiên có ý muốn ẩn lui, quân tử có cái nên làm có việc không nên làm, Thái Tử vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, làm lơ bá tánh khó khăn khiến lòng người lạnh lẽo, người như vậy thật là minh quân sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]