Lý công công lui ra ngoài Dưỡng Tâm Điện, đóng cửa điện từ bên ngoài. Chính hắn lại tay cầm phất trần, đứng ở hành lang gấp khúc, nhìn tiểu thái giám tránh ở nơi xa. Dưỡng Tâm Điện tứ giác, mỗi một góc thả lu nước khắc hoa văn rồng, trong lu thả băng, đang mạo khí lạnh, làm người đang ở trong đó không cảm giác được chút nào khô nóng. Hoàng đế ngồi, Từ Lệnh Sâm quỳ. Tầm mắt Hoàng đế vẫn luôn dừng trên mặt Từ Lệnh Sâm: “Lệnh Sâm, hôm nay con quá hồ nháo.” Vừa rồi một phen trò khôi hài, hoàng đế cũng đã nhìn ra, Thái Tử và Vưu Ngôn Nhiên bắt tay hãm hại Từ Lệnh Sâm, lại không ngờ kỹ không bằng người, ngược lại rơi vào bẫy Từ Lệnh Sâm đào. Tâm tình của hắn thực phức tạp, có cao hứng lại có thất vọng. Cao hứng chính là cháu trai trước mắt kiến thức rộng rãi, tiến lùi có độ, giống như hắn kỳ vọng; thất vọng chính là Thái Tử dạy mãi không sửa, hiện giờ thế nhưng ngay cả chiêu bôi nhọ hãm hại cũng dùng tới. Giang sơn xã tắc Đại Tề lịch đại tổ tiên bảo hộ, thế nhưng muốn giao vào trong tay một người như vậy sao? “Hoàng Thượng, nhi thần biết sai rồi.” Hoàng đế trầm ngâm nói: “Vậy con cũng biết con sai ở nơi nào?” “Vưu Ngôn Nhiên thiết kế hãm hại nhi thần, nhi thần rút củi dưới đáy nồi, đánh úp, hoàn toàn giải quyết hắn, này cũng không sai.” Từ Lệnh Sâm nói: “Nhi thần sai ở chỗ không trước tiên báo cho Hoàng Thượng, khiến Thái Tử điện hạ cũng tham dự vào, khiến Hoàng Thượng lo lắng.” Hoàng đế thật lâu không nói lời nào, Dưỡng Tâm Điện phi thường an tĩnh, qua một hồi lâu, hoàng đế mới nói: “Con lui ra đi.” Một tháng sau, nhóm lương thảo thứ hai rốt cuộc rốt cuộc trù bị đủ, vận chuyển đến trong quân Trần Văn Việt ở Nam Cương. Đưa đội ngũ vận lương ra kinh thành, Từ Lệnh Sâm trở lại Ninh Vương phủ ngã đầu liền ngủ. Hắn đã liên tục hai tháng không ngủ một giấc ngon. Lúc thức dậy trời đã gần chạng vạng, hắn vừa mở mắt, liền thấy được Kỷ Thanh Y, hoàng hôn chiếu trên mặt nàng, làm má nàng trắng như bạch ngọc tinh tế mạ một lớp vàng sáng, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo vài phần lộng lẫy, xinh đẹp cực kỳ. Hắn kéo Kỷ Thanh Y, làm nàng dựa vào trước ngực hắn: “Y Y, mấy ngày nay vất vả nàng.” Trong giọng nói của hắn đều là thương tiếc và đau lòng. Liên tiếp hai tháng hắn đều đi sớm về trễ, ném xuống một mình nàng ở trong phủ, bởi vì sợ Thái Hậu tìm khó lại không thể ra phủ, bụng Trần Bảo Linh càng thêm lớn, càng không thể tới nhà tìm nàng. “Vất vả chính là chàng.” Kỷ Thanh Y ngồi dậy, thấy mệt mỏi giữa mày hắn còn chưa hoàn toàn tan đi, áy náy nói: “Nếu không phải vì ta, chàng cũng sẽ không để Trịnh Tắc theo Việt biểu ca cùng đi Nam Cương. Nếu Trịnh Tắc còn ở, có người giúp chàng một tay, chàng tất nhiên sẽ không mệt mỏi như vậy.” Hắn ở bên ngoài thực vất vả, nàng ở nhà không thể giúp hắn, chỉ có thể tận khả năng làm lúc hắn trở về càng thoải mái một ít. “Nha đầu ngốc.” Từ Lệnh Sâm hôn hôn trán nàng, cười nói: “Trịnh Tắc đi Nam Cương đích xác có một phần vì bảo hộ Trần Văn Việt, nhưng nguyên nhân căn bản nhất là chính hắn muốn đi. Nàng chớ quên, hắn muốn cưới Tiên Huệ, nhất định phải có xuất thân cao chút, nếu không Diêu đại tướng quân cũng sẽ không đồng ý.” Hắn tình nguyện không tìm người khác, chỉ chính mình hối hả, là sợ Hoàng Hậu xếp nhân thủ vào bên người hắn.
Lúc vừa mới sống lại, hắn không dấu vết giải quyết vài người Hoàng Hậu an bài bên cạnh hắn, thiếu chút nữa khiến cho Hoàng Hậu hoài nghi. Đến bây giờ hắn cũng không biết vì sao Hoàng Hậu phải hại chết hắn. Trước khi biết bí mật này, hắn tuyệt đối không thể rút dây động rừng, khiến cho Hoàng Hậu cảnh giác. Kỳ thật bên người hắn cũng có một ít ám vệ, chẳng qua không thể lộ ra bên ngoài, những người đó là đường lui của hắn, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không vận dụng. Từ Lệnh Sâm nhéo tay Kỷ Thanh Y, nhẹ nhàng xoa nắn, đột nhiên dùng sức lôi kéo, túm nàng tới trên giường. “Đừng, còn chưa ăn cơm chiều đâu.” Kỷ Thanh Y đau lòng hắn cũng chưa ăn cơm trưa, vẫn luôn ngủ đến bây giờ. Từ Lệnh Sâm lại hai mắt đều tỏa ánh sáng: “Hiện tại ta chỉ muốn ăn nàng.” Hắn cúi đầu, chôn mặt ở cổ nàng: “Y Y, hai tháng, ta thật sự rất nhớ nàng.” Ngoài miệng nói, trên tay lại không dừng. Kỷ Thanh Y nhẹ nhàng than một tiếng, chân gác lên eo hắn. “Y Y!” Từ Lệnh Sâm mừng rỡ như điên, chỉ chốc lát màn trướng liền lắc lư, lúc nhanh lúc chậm, cùng với tiếng nữ tử thoải mái kiều nhu ngâm. Trung gian màn trướng ngừng một chút, Từ Lệnh Sâm bế Kỷ Thanh Y lên, cho nàng xoay người, làm nàng ghé vào trên giường, chỉ chốc lát giường lại phát ra tiếng vang có tiết tấu. Ước chừng vang lên một khắc, Kỷ Thanh Y bắt đầu xin tha: “Từ Lệnh Sâm…… Chàng buông tha ta đi……” Như khóc như tố, làm người thất hồn lạc phách. Từ Lệnh Sâm lại càng thêm tùy ý làm bậy, giọng khàn khàn nói: “Nàng kêu ta một tiếng ca ca tốt, ta tạm tha nàng.” Kỷ Thanh Y cắn môi, thật sự không kêu ra khỏi miệng, nhưng nếu không gọi, đợi lát nữa Thanh Thái sẽ đến bên này dùng cơm chiều, cho dù Thải Tâm Tuệ Tâm ngăn đón hắn, vậy cũng đủ mất mặt. Kỷ Thanh Y khó xử, cuối cùng lựa chọn khuất phục, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Ca ca tốt.” Giọng nói nũng nịu, mềm như bông, ngọt ngào, âm cuối bởi vì động tác của hắn mà có vẻ hơi rách nát, lúc ấy Từ Lệnh Sâm run run, liền đầu hàng. Từ Lệnh Sâm nhéo một chút trên lỗ tai nàng: “Tiểu yêu tinh.” Rõ ràng không ăn no. Kỷ Thanh Y biết hắn gần đây rất mệt, cũng muốn tùy hắn, liền chủ động hôn hắn, nhẹ giọng nói: “Chờ buổi tối đi ngủ, muốn thế nào đều tùy chàng……” Lúc này Từ Lệnh Sâm mới vừa lòng: “Y Y, sao nàng tốt như vậy.” Tốt đến mức hắn hận không thể dung nhập nàng vào ngực chính mình. Dùng xong cơm chiều, Kỷ Thanh Y bắt đầu chuẩn bị bọc hành lý cho Thanh Thái xuôi Nam. Vốn dĩ nguyên quán của Kỷ Thanh Y và Kỷ Thanh Thái ở huyện Bảo Ứng phủ Dương Châu, nếu muốn tham gia khảo thí tú tài, nhất định phải về nguyên quán. Lúc Kỷ Thanh Y thu thập đồ vật có chút thất thần, nàng đã rời Bảo Ứng thật nhiều năm, những năm gần đây cũng không đi dâng hương cho cha mẹ, không biết hiện tại đại bá mẫu và Hạnh Nhi thế nào.
Nếu nàng là nam tử thì tốt rồi, có thể đi rất nhiều nơi. Từ Lệnh Sâm thấy Kỷ Thanh Y có vẻ buồn bã, trong lòng vừa động, kéo tay nàng nói: “Y Y, lần này Thanh Thái về phía Nam, chúng ta cũng cùng đi đi.” Kỷ Thanh Y sửng sốt, tiếp theo không dám tin tưởng nói: “Chàng nói thật sao? Chàng có thể rời kinh sao? Thật sự có thể chứ?” Đôi mắt nàng to to, tròn tròn, như nai con giật mình, nhìn khiến hắn mềm lòng. “Đương nhiên là thật sự.” Trong bất tri bất giác, hắn phóng mềm giọng, dùng giọng điệu dỗ dành hài tử thấp thấp nói: “Chuyện lần này ta làm rất tốt, Hoàng Thượng nói có thể cho ta một ân điển, ngày mai ta liền tiến cung nói với hắn, ta muốn cùng nàng về Dương Châu.” Hắn cực cực khổ khổ mệt mỏi hai tháng, trung gian còn xung đột với Thái Tử, thật vất vả được Hoàng Thượng cho một ân điển, lại yêu cầu cùng nàng về nhà. Có một cảm giác chua xót ngọt ngào ập lên trong lòng, làm nàng cảm thấy trướng trướng, tràn đầy, ấm áp. “Từ Lệnh Sâm, chàng thật tốt với ta.” Nàng chủ động nắm tay hắn, nói: “Ta biết chàng thương ta, chỉ là ân điển này thật vất vả mới được, chúng ta vẫn nên giữ lại, chàng biết đó, thời khắc mấu chốt Hoàng Thượng hứa hẹn có thể làm bùa hộ mệnh.” “Bùa hộ mạng không quan trọng, làm thế tử phi của ta vui vẻ mới là quan trọng nhất.” Từ Lệnh Sâm nắm tay nàng vào lòng bàn tay, cười nói: “Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn buồn ở trong phủ, nhất định thực nhàm chán, vừa lúc chúng ta có thể đi nhìn xem một chút. Chúng ta mang theo Thanh Thái đi Giang Nam, không cần tính ngày khởi hành, chúng ta có thể xuất phát sớm một chút, dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, xem yên thủy vân sơn, hồ quang phong ảnh, không tốt sao?” Kỷ Thanh Y nghe xong, có chút động lòng. Cả đời người có thể ra cửa bao nhiêu lần chứ, đặc biệt là nữ nhân giống nàng, một khi thành thân, chỉ sợ cả đời đều phải lưu tại nội trạch giúp chồng dạy con. Có thể đi ra ngoài du lãm non sông gấm vóc, vẫn là cùng đi với Từ Lệnh Sâm, cơ hội như vậy thật sự rất khó được. Từ Lệnh Sâm nhìn ra được nàng động lòng, không ngừng cố gắng nói: “Hơn nữa sau khi chúng ta thành thân, ta còn chưa đi trước mộ nhạc phụ nhạc mẫu tế bái, có phải nàng cảm thấy ta quá xấu, sợ ta làm nàng mất mặt, cho nên không muốn mang ta đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu hay không.” Kỷ Thanh Y phụt một tiếng cười. Nếu hắn xấu, vậy thế gian này những người khác đều không thể nhìn. “Hơn nữa, lúc này chúng ta đi Giang Nam, nói không chừng có thể tra ra kẻ phản nghịch bán lương thực cho Thát Đát đấy.” Kỷ Thanh Y nghiêm sắc mặt: “Có chuyện này sao?” “Biên cảnh truyền đến tin tức, nói Đại Tề có người trộm vận chuyển lương thực buôn bán cho Thát Đát, quy mô đội lương kia tuyệt đối không phải cửa hàng dân gian, nhất định là quan lớn trong triều đình, lương thực này tám phần là Hộ Bộ tồn lương.” “Mà Hộ Bộ tồn lương đều là cố định, nếu thật là Hộ Bộ tồn lương tất nhiên là kho lương Giang Nam xảy ra vấn đề. Hoàng Thượng phái người đi tra xét, lại phát hiện Giang Nam tồn lương còn đầy đủ, cũng không thiếu, hiện nay phía trên không biết là chuyện như thế nào, cho nên ta muốn tự mình đi thăm dò Giang Nam. Nếu có thể tra được thì tốt, không tra được chúng ta xem như đi Giang Nam du sơn ngoạn thủy, được không?” “Tốt.” Kỷ Thanh Y gật đầu, trong giọng nói mang theo vài phần khát khao chính mình đều không nhận thấy được: “Chúng ta đi Giang Nam du sơn ngoạn thủy.” Từ Lệnh Sâm cầm ngón tay nàng, đặt vào miệng nhẹ nhàng cắn: “Du sơn ngoạn thủy tốt, ta đây có tốt không?” Kỷ Thanh Y cảm thấy tê tê dại dại, muốn cười lại cảm thấy khó chịu: “Chàng cũng tốt.” “Vậy buổi tối có thuận theo ta không?” Từ Lệnh Sâm không có ý tốt nhìn nàng. Kỷ Thanh Y biết hắn có ý gì, lại không lắc đầu, mà là đỏ mặt, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]