Bởi vì chuyện bình định Nam Cương, hiện giờ hai người bọn họ có tiếp xúc công vụ cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Bình Dương hầu tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Thật không nghĩ tới Vương thượng thư cáo già xảo quyệt như vậy, vì không đắc tội hai bên lại dùng chiêu giả vờ bệnh.”
“Hắn không phải giả vờ bệnh.” Từ Lệnh Sâm bình tĩnh, dường như đã sớm liệu đến: “Nếu là giả vờ bệnh, không thể gạt được thái y, hắn là thật sự bị bệnh, chẳng qua bệnh không nghiêm trọng như vậy thôi.”
Nếu muốn sinh bệnh còn không phải đơn giản, nửa đêm ngâm trong nước giếng, gió lạnh vừa thổi, lập tức chính là bệnh thương hàn.
Tuổi của Hộ Bộ thượng thư cũng không nhỏ, một chiêu này thật là bí quá hoá liều.
Bình Dương hầu nhớ tới Từ Lệnh Sâm trước đó dặn dò, càng thêm bội phục hắn: “Điện hạ, Vương thượng thư làm phủi tay chưởng quầy, mặc kệ mọi chuyện, vậy chuyện lương thảo ……”
“Ta đã đi tìm Vưu Ngôn Nhiên.”
“Vậy hắn nói như thế nào?”
Chuyện liên quan đến chiến sự thành bại, tính mạng tiền đồ của Trần Văn Việt, Bình Dương hầu khẩn trương hơn hẳn bất luận kẻ nào.
“Hắn nói Giang Nam bị lũ lụt, lương thảo đều đưa đến Giang Nam cứu tế, hiện giờ Hộ Bộ còn thừa lương thực không nhiều, lần này hắn chỉ có thể chuẩn bị một nửa quân lương đại quân cần.”
“Một nửa!” Bình Dương hầu lạnh lòng: “Như vậy, chẳng lẽ binh sĩ phải đói bụng đánh giặc?”
Từ Lệnh Sâm sóng mắt chợt lóe, không nhanh không chậm nói: “Cho nên, cần thiết phải diệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-the-lam-vinh/1511221/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.