Chuyện này động tĩnh vô cùng lớn, nhưng đến khi Hạ Chính Nghiên đứng trên cửa cung đã chẳng thấy bóng dáng ma nữ tóc trắng trong lời đồn đâu. Hắn cúi người đưa tay sờ vào vũng máu đỏ sẫm đã khô dưới chân, đáy mắt sâu thêm mấy phần. Nàng ta đã mang theo hai cái xác kia rời đi.
Hạ Chính Nghiên đứng thẳng lưng, không nói không rằng trở về Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương. Hắn ngồi được một lúc, cả quyển tấu chương cũng chẳng đọc nổi một chữ, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ nghẹn uất. Cao thái giám đứng bên cạnh hứng chịu tai bay vạ gió, ăn cả nghiên mực Hạ Chính Nghiên ném loạn vào đầu. Thái giám cung nữ đồng nhất quỳ xuống run rẩy.
Hạ Chính Nghiên đứng lên đạp đổ thư án rồi đùng đùng bỏ đi. Hắn không mang theo bất kỳ ai, tự mình tiến vào ngục thất. Cai ngục thấy hắn liền lui ra. Hạ Chính Nghiên trầm mặc liếc nhìn Hạ Cảnh Tuấn bị treo trên giá gỗ bên trong, khắp người đều là vết roi chưa khép miệng, tóc tai rũ rượi, nhìn không ra Dực Vương phong quang vạn dặm ngày nào nữa.
Hạ Chính Nghiên hừ lạnh, tiện tay hắt chậu nước muối bên cạnh lên người Hạ Cảnh Tuấn. Chậu đồng rơi xuống kêu lên tiếng vang rất lớn, Hạ Cảnh Tuấn dù nhịn đến cắn rách môi cũng không rên rỉ. Hạ Chính Nghiên bóp cằm hắn, bắt hắn ngước lên:
"Thế nào đệ đệ, lúc trước gan ngươi lớn lắm mà? Sao không tạo phản tiếp đi? Trốn trẫm trốn tận bốn năm, ngươi là nam tử hán cái gì hả? Ngươi xứng sao?"
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-tam-phu/1511467/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.