La Khả Tiệp hạ quyết tâm vờ như không nghe thấy, sải bước đi về hướng ngược lại. Dù gì nàng cách hắn cả một hành lang, không nghe thấy là chuyện bình thường. Huống hồ hắn thân làm vua đến phủ một thượng thư nho nhỏ hiển nhiên là bí mật đến, không thì hắn đã sớm bị hành thích tám trăm lần, chết dưới đao của đám vương gia kia rồi.
Hạ Chính Nghiên lần đầu tiên bị nàng lờ đi như vậy, lửa giận nhanh chóng bộc phát. Hắn siết chặt nắm tay lớn giọng quát:
“La ái khanh quả nhiên ngày càng lớn mật!”
La Khả Tiệp dừng bước, vô cùng không tình nguyện quay đầu, chắp tay hành lễ với hắn:
“Hoàng thượng thứ lỗi, thần không biết hoàng thượng ngự giá đến đây.”
Cẩm Giai Hạo và An Hành đồng thời học theo nàng ôm quyền hành lễ, đứng sát bên nàng, cảnh giác cao độ với vị hoàng đế phía trước.
Hạ Chính Nghiên rời khỏi tàn cây thanh mát, bước đến gần La Khả Tiệp. Hắn trầm ngâm nhìn nàng quy củ cúi đầu. Một hồi sau cũng không nói gì.
La Khả Tiệp mắng thầm trong lòng. Hắn rõ ràng đang chỉnh nàng. Nhìn dáng vẻ của hắn tám phần là đang đứng đây đợi người, sớm biết như vậy đã không làm khó dễ La Thuỳ Khê, để nàng ta hứng củ khoai bỏng tay này là êm đẹp rồi.
Sao trong La phủ chỉ có một con đường dẫn đến Kim Phúc Viện kia chứ?
La Khả Tiệp âm thầm ai oán. Đôi bên giằng co rất lâu. Nàng im lặng, hắn im lặng. Đến cuối cùng nàng quyết định lùi một bước trời cao đất rộng. Hắn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-tam-phu/1511425/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.