Bốn người họ cùngnhau vừa đi vừa nói cười, chớp mắt sau vài bước chân đã thấy ao Lạc Vânphản chiếu tia sáng mặt trời lấp lánh. La Khả Tiệp dừng bước, ánh mắtchú tâm nhìn bụi hoa súng màu tím nhạt nở rộ trong ao.
Nơi đâytừng là Tử Phù Hiên của nàng, nhưng lúc này cảnh vật đã đổi khác. Vẫnmay ao Lạc Vân còn ở đó, chỉ cần nhìn thấy nó nàng lại nhớ đến cái ngàycủa mười tám năm trước. Khi nàng rơi xuống hồ phát sốt đến bất tỉnh bảyngày liền, mẫu thân đã ở bên chăm sóc nàng.
Ôn nhu của bà, quan tâm của bà chỉ hiện hữu vào lúc đó, và nàng vẫn luôn khắc ghi, chưa từng quên lãng.
Phải chi ngày đó bà ấy đừng lộ ra vẻ mặt như vậy, càng không cần vì nàng màrơi nước mắt thì có lẽ lúc này nàng không vì tham luyến chút tình thânnhỏ nhoi ấy mà ra sức bảo hộ La gia.
Nhưng bọn họ đã từng thấu hiểu lòng nàng sao?
Một chút cũng không.
La Khả Tiệp chớp mắt nhìn mặt hồ lấp lánh vệt sáng đẹp đẽ, hoa súng màutím trôi bồng điểm chút sắc màu thật buồn. Nàng hít một hơi thật sâu,cảm nhận bầu không khí xa lạ này. Nơi đây đã từng là nhà của nàng, cũnglà chốn địa ngục trần gian đày đọa nàng.
Vậy mà lúc này, khi đãvinh quang trở về, nàng chỉ cảm thấy chút buồn thương man mác. Nàng nghĩ nếu như không có những ngày tháng đó có lẽ nàng đã không đủ động lực để kiên cường sống sót nơi sa trường.
Và cả tình yêu dành cho đế vương, nếu không có những thứ đó nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-tam-phu/1511424/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.