“Ta muốn ăn thịt kho tàu!" Tư Tuyết không chịu. Khó khăn lắm nàng mới muốn ăn gì đó mà lại không cho nàng ăn, nàng đang sốt chứ có phải sắp chết đâu. "Cho ăn một chén mì." Quyền Mạch Ngự nhìn về phía ti tuyết, thản nhiên nói. "Ta không ăn! Ta muốn ăn thịt kho tàu!" Tư Tuyết phản bác lại. Quyền Mạch Ngự không để ý tới Tư Tuyết mà rời khỏi phòng ngay. Lúc Quyền Mạch Ngự trở về, hắn đang bưng một chén mì tới trước mặt Tư Tuyết. Đó là một chén mì bình thường, chỉ có vài cọng rau xanh. "Tô mì này có thể ăn sao?" Quyền Mạch Ngự hỏi mấy đám thái y. "Có thể." Thái y vội vàng trả lời. Lúc này Quyền Mạch Ngự mới đem mì bỏ lên bàn cạnh giường, đỡ Tư Tuyết lên. Tư Tuyết ủ rũ ngồi ở bên giường, nhìn cái bát mì kia, chẳng có một chút đồ mặn nào cả, nàng muốn ăn mặn msg, cũng không được sao? "Ăn đi, là do trẫm đã tự tay làm cho ngươi." Quyền Mạch Ngự đem đũa nhét vào trong tay Tư Tuyết. Tư Tuyết cầm đũa, ngửi ngửi bát mì kia, quả thực rất là thơm. Nhìn Tư Tuyết một chút, Quyền Mạch Ngự quay người ngồi xuống một bên, giống như đang suy nghĩ cái gì.
Những đám thái y đã lui xuống, tiếp tục bàn bạc nên giải quyết bệnh tình của Tư Tuyết như thế nào. Tư Tuyết dùng đũa đẩy cọng mì ra, nhìn thấy ở dưới chôn thịt băm, còn có một viên trứng ráng, đôi mắt của nàng liền đỏ lên. "Cảm ơn chủ tử." Trước mắt Tư Tuyết như bị phủ một tầng hơi nước, nàng nói nhỏ. Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, nhìn Tư Tuyết một chút, cúi đầu cười một tiếng, đưa tay sờ đầu của Tư Tuyết. "Nhanh ăn đi." Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết. Tư Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, gắp mì lên thổi rồi bắt đầu ăn. Điều mà Tư Tuyết không ngờ tới là có một ngày chén mì mà Quyền Mạch Ngự làm cho nàng sẽ in đậm trong trí nhớ của nàng. Thật lâu sau này, nàng nằm mơ cũng nhớ đến tô mì ấy. Tư Tuyết ăn hết tô mì, ngay cả nước mì cũng uống hết, không chừa một giọt nào. "Ăn ngon không?" Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, hỏi. "Ngon lắm." Tư Tuyết liếm môi nói thật. Bởi vì nàng thật sự cảm thấy nó rất ngon. Thật ra khi mới ăn được một nửa thì nàng đã no rồi, nhưng nghĩ đến tô mì này do Quyền Mạch Ngự tự tay nấu cho nàng, còn lén giấu thịt băm và trứng rán ở phía dưới cho nàng nữa, nàng chắc chắn phải ăn hết rồi.
Trong phòng chứa củi, Thanh Nha đang đun nước nóng cho Tư Tuyết. Bây giờ Tư Tuyết đang bị bệnh nên không thể uống nước lạnh. Trong lúc đun nước, Thanh Nha đi ra ngoài để lấy củi. Hi Thần đi vào, lén lút bỏ một gói thuốc bột vào trong bình. Nàng ta biết Tư Tuyết có thể chất bách độc bất xâm, nhưng thuốc mà nàng ta vừa cho vào là xuân dược chứ không phải độc dược. Nàng ta không tin Tư Tuyết sẽ không trúng chiêu. Sau khi Thanh Nha trở về, nàng ấy không phát hiện có gì khác thường, tiếp tục chế nước vào. Hi Thần đứng trong góc mà nhìn, nụ cười khẩy trên khóe miệng ngày càng rõ ràng. Sau khi chế nước xong, Thanh Nha quay về phòng Tư Tuyết thì thấy Quyền Mạch Ngự đã đi rồi. "Cô nương, ngài khát không? Có muốn uống nước không?" Thanh Nha hỏi Tư Tuyết. Nghe Thanh Nha hỏi, Tư Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: "Có chút." Thanh Nha vội vàng rót một chén nước cho Tư Tuyết. Sau khi Tư Tuyết uống nước xong, nàng lại nằm vào trong chăn ngủ tiếp. Rất nhanh, màn đêm buông xuống, Thanh Nha cũng quay về chỗ của mình nghỉ ngơi . Bên ngoài phòng ngủ của Tư Tuyết, dưới một gốc cây có một nam một nữ đnag đứng. "Tư Tuyết đã bị bản hộ vệ hạ dược, lát nữa ngươi chỉ cần đi vào ngủ với nàng ta, còn bản hộ vệ sẽ đưa Hoàng thượng đến đây." Hi Thần nói với nam nhân ở trước mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]