“Ta muốn ăn thịt kho tàu!" Tư Tuyết không chịu.
Khó khăn lắm nàng mới muốn ăn gì đó mà lại không cho nàng ăn, nàng đang sốt chứ có phải sắp chết đâu.
"Cho ăn một chén mì." Quyền Mạch Ngự nhìn về phía ti tuyết, thản nhiên nói.
"Ta không ăn! Ta muốn ăn thịt kho tàu!" Tư Tuyết phản bác lại.
Quyền Mạch Ngự không để ý tới Tư Tuyết mà rời khỏi phòng ngay. Lúc Quyền Mạch Ngự trở về, hắn đang bưng một chén mì tới trước mặt Tư Tuyết.
Đó là một chén mì bình thường, chỉ có vài cọng rau xanh.
"Tô mì này có thể ăn sao?" Quyền Mạch Ngự hỏi mấy đám thái y.
"Có thể." Thái y vội vàng trả lời.
Lúc này Quyền Mạch Ngự mới đem mì bỏ lên bàn cạnh giường, đỡ Tư Tuyết lên.
Tư Tuyết ủ rũ ngồi ở bên giường, nhìn cái bát mì kia, chẳng có một chút đồ mặn nào cả, nàng muốn ăn mặn msg, cũng không được sao?
"Ăn đi, là do trẫm đã tự tay làm cho ngươi." Quyền Mạch Ngự đem đũa nhét vào trong tay Tư Tuyết.
Tư Tuyết cầm đũa, ngửi ngửi bát mì kia, quả thực rất là thơm.
Nhìn Tư Tuyết một chút, Quyền Mạch Ngự quay người ngồi xuống một bên, giống như đang suy nghĩ cái gì.
Những đám thái y đã lui xuống, tiếp tục bàn bạc nên giải quyết bệnh tình của Tư Tuyết như thế nào.
Tư Tuyết dùng đũa đẩy cọng mì ra, nhìn thấy ở dưới chôn thịt băm, còn có một viên trứng ráng, đôi mắt của nàng liền đỏ lên.
"Cảm ơn chủ tử." Trước mắt Tư Tuyết như bị phủ một tầng hơi nước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203693/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.