Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, không nói gì cả.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, im lặng hồi lâu thì Tư Tuyết đột nhiên bật cười.
“Đi thôi chủ tử, chúng ta đánh ngã bọn họ!” Tư Tuyết lấy một bao thuốc bột từ trong ba lô ra, chớp mắt với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự cười, tuỳ ý để Tư Tuyết kéo hắn đi.
Sau đó Tư Tuyết kéo Quyền Mạch Ngự nhanh chóng đi về phía truyền đến âm thanh. Nàng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, có tiếng ca hát, có tiếng chạm cốc, oẳn tù tì.
Quan trọng là nàng ngửi thấy mùi thịt nướng cực kỳ thơm.
Đến gần chỗ đó thì sắc trời đã tối, Tư Tuyết có thể nhìn thấy đống lửa và bó đuốc ở cách đó không xa.
“Chủ tử ơi chủ tử, đến đây, chúng ta cẩn thận chút…” Tư Tuyết vẫy tay với Quyền Mạch Ngự, thấp giọng nói.
“Cẩn thận gì chứ, cứ qua đó giết hết bọn chúng là được.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, trầm giọng nói.
Hắn ghét nhất là làm những chuyện lén lút.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết lập tức cảm thấy bó tay, không nhịn được mà lườm Quyền Mạch Ngự.
“Ta nói chứ ngài dã man quá đó, nếu bọn họ không phải là người có tội ác tày trời thì đụng phải chúng ta đã đủ xui xẻo rồi, ngài còn muốn giết họ nữa hả?” Tư Tuyết nói rồi làm động tác cắt cổ.
Sau đó Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự bằng ánh mắt khinh bỉ, vỗ vỗ bả vai hắn.
“Ngài là bạo quân hả người dã man?” Tư Tuyết cười hỏi Quyền Mạch Ngự.
Đùa một chút thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203663/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.