“Được, nghe ngươi.” Quyền Mạch Ngự sờ đầu Tư Tuyết, thấp giọng nói.
Tư Tuyết ngẩn người, sau đó lập tức nở nụ cười.
Nàng không ngờ rằng Quyền Mạch Ngự sẽ tin tưởng nàng như vậy.
Một ngày sau đó hai người họ đi về phía mà Tư Tuyết đã chỉ, túi nước cuối cùng cũng đã uống hết. Vào lúc hoàng hôn cuối cùng họ cũng tìm thấy nguồn nước.
Đó là một dòng suối nhỏ, nước không nhiều nhưng cũng đủ để uống.
“Chủ tử, ngài nhìn kìa, thật sự có nước.” Tư Tuyết phấn khởi chỉ vào dòng suối nhỏ kia, cười nói với Quyền Mạch Ngự.
Bởi vì quá kích động nên Tư Tuyết đã làm môi mình nứt thêm mấy vết.
“A!” Tư Tuyết lập tức đau đến mức khom lưng che môi lại.
Cảm giác bờ môi bị xé rách như vậy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, trước đây nàng bị trúng đạn cũng không đau như vậy.
Nhất là vào lúc đang khô không chịu nổi như lúc này, vừa bị nứt ra thì nghĩ thôi cũng thấy đau.
Quyền Mạch Ngự trầm mặt xuống, vội đỡ lấy Tư Tuyết, giữ lấy cái tay đang che miệng của Tư Tuyết: “Sao vậy, để trẫm nhìn xem.”
Tư Tuyết hơi ngẩn người, sau đó bỏ tay xuống, đứng thẳng người nhìn Quyền Mạch Ngự.
Thật ra nàng chỉ đau như vậy vài giây rồi thôi.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày nhìn bờ môi của Tư Tuyết, trong lòng cảm thấy đau không chịu nổi.
“Ngươi cười cái gì chứ, chảy máu rồi này!” Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Tư Tuyết, không kìm được tức giận nói.
“Máu?” Tư Tuyết lập tức sững người, sau đó kịp phản ứng: “Vậy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203662/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.