“Ba huynh đệ sao? Đoàn trưởng nói ba huynh đệ ấy tụt lại phía sau nên mới không đi cùng chúng ta…”
“Đó là do đoàn trưởng lừa ngươi, ta lén nói với ngươi…”
Nói đấy đây thì giọng nói của người kia nhỏ đi.
Tư Tuyết nhíu mày, cố gắng tập trung lắng nghe, bằng thính lực của nàng thì vẫn có thể nghe thấy được.
Đột nhiên ngón tay của Tư Tuyết bị Quyền Mạch Ngự cắn một cái.
“A!” Tư Tuyết không nhịn được mà kêu lên, Quyền Mạch Ngự vội vàng che miệng nàng lại.
“Âm thanh gì đó!” Một trong hai kẻ đang nói chuyện nghe được tiếng của Tư Tuyết, lập tức hét to.
“Ôi chao, làm gì có ai chứ, trong sa mạc này ngoại trừ mấy huynh đệ trong nhóm chúng ta thì còn ai nữa, xem ngươi nhát chưa kìa!” Một người khác nói tiếp sau.
Người trước đó lên tiếng thở phào, lại ngồi xuống bên đống lửa, tiếp tục nướng thịt.
Tư Tuyết cũng thở phào một hơi, quay đầu trừng Quyền Mạch Ngự, nhỏ giọng mắng: “Ngài làm gì vậy!”
Quyền Mạch Ngự hơi ngước mắt lên nhìn Tư Tuyết, cúi đầu uể oải chơi đùa tay của nàng.
“Không phải trẫm cố ý, trẫm chỉ muốn cắn thử xem có cảm giác gì mà thôi.” Quyền Mạch Ngự uể oải trả lời, dường như không vui lắm.
Tư Tuyết lại trừng Quyền Mạch Ngự lần nữa, tức đến mức muốn nổ tung phổi.
“Không được cắn, nếu không ta không cho ngài nghịch nữa!” Tư Tuyết thở hổn hển nói.
“Biết rồi!” Quyền Mạch Ngự không kiên nhẫn trả lời.
Lúc này Tư Tuyết mới tiếp tục quay đầu nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện.
“Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/1203664/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.